“Không có khóc.”
“Tôi mù à?”
Vốn là Chu Vận kiềm nén không để rơi nước mắt, nhưng giọng Lý Tuân cáu gắt, chỉ nói hai câu đã khiến nước mắt cô rơi ra. Anh thấy cô như vậy thì ăn nói càng khó nghe hơn: “Bảo em đừng khóc mà em không nghe à.”
“Anh quát cái gì?” Chu Vận bị anh la lối cũng cất cao giọng.
Lý Tuân quay người đi, nheo mắt lại.
“Bây giờ ai mới là người quát đây?”
Chu Vận dứt khóa động thủ, cô đẩy bả vai anh. Lý Tuân không hề yếu thế, chộp ngay lấy cổ tay cô. Tay anh vừa bóp mạnh, Chu Vận đã rụt bả vai lại: “Đau.”
Lý Tuân lập tức buông tay ra. Chu Vận cúi đầu, nắm lấy cổ tay mình, im lặng rất lâu.
Lý Tuân nhăn mày, anh nhớ khi nãy mình đâu có mạnh tay lắm. Mãi lâu sau không thấy Chu Vận ngẩng đầu lên, anh đưa tay định kéo cổ tay cô qua xem. Đúng lúc này, Chu Vận đột ngột khẽ khàng lên tiếng: “Có phải hai chúng ta thôi không còn diễn trò với nhau nữa rồi không?”
Lý Tuân khựng tay lại. Giọng Chu Vận càng lúc càng nhẹ, giống như hơi nước bốc lên từ hồ suối nước nóng, phải tập trung chú ý mới nghe được loáng thoáng.
“Tâm tư anh đều dồn hết vào công ty. Lúc trước Điền Tu Trúc vẽ tranh giúp công ty anh cũng tức giận, bây giờ vì dự án mà anh lại chủ động tìm anh ấy giúp đỡ. Anh còn nhớ những gì trước kia chúng ta đã nói không. Trước giờ anh không đề cập đến em cũng không dám nói… Có phải hai chúng ta mặc nhiên quên đi hết những chuyện trong quá khứ rồi không?”
Không khí im lặng bao trùm. Không biết qua bao lâu, Lý Tuân mới hờ hững hỏi lại: “Không phải bây giờ em đã nói ra rồi sao?”
Chu Vận: “Em uống rượu.”
Lý Tuân cười phì một lúc, sau đó lại có chút bất đắc dĩ: “Quả nhiên rượu là thứ khiến người ta can đảm mà.”
Chu Vận lại tiếp tục im lặng, mái tóc đen buông rủ dập dờn theo sóng nước.
Lý Tuân gác cánh tay lên bờ hồ, nheo mắt nhìn cô gái toàn thân ướt đẫm, mỗi một tấc da thịt đều cám dỗ chí mạng. Ánh mắt anh dần dần đen thẳm như màn đêm. Vạt váy cứ bềnh bồng như thể đang kín đáo bày tỏ khát khao của chủ nhân nó. Cô hoàn toàn không phòng bị anh, chỉ cần anh muốn là có thể làm gì tùy thích.
Nhưng bây giờ không phải lúc, anh thầm nhủ, tất cả ân oán vẫn còn chưa giải quyết xong, anh không thể để mọi thứ mất trật tự trong giai đoạn này. Hơn nữa, anh cũng không tài nào đoán được quyết định của cô là đã trải qua suy nghĩ kỹ càng hay là nhất thời xung động. Anh không thể ôm một người phụ nữ đã say trong tình cảnh này, nhất là người đó còn là Chu Vận.
Lý Tuân điềm nhiên nói: “Em không cần mang gánh nặng tâm lý gì cả, trước kia tôi đã nói với em rồi, quá thật thà sẽ bị thua thiệt.”
Chu Vận nhìn về phía anh, Lý Tuân cười khẩy nói: “Chuyện đó không hề có sức trói buộc với tôi, nếu em không buông tay được thì coi như là tôi phản bội đi. Những lời thề thốt lúc còn trẻ có gì là thật đâu.” Anh từ từ đến gần cô, khinh khỉnh nói, “Cho dù có xuống địa ngục thật cũng không sao, tôi đây kinh nghiệm dày dặn, dù sao từ bé đến lớn có chuyện nào mà không trải qua.”
Anh gần cô trong gang tấc, trước khi kịp phân tích lời nói của anh, Chu Vận đã phát hiện ra có nếp nhăn nhàn nhạt nơi khóe mắt anh, và phần tóc bên thái dương bị gió thổi khô đã lấm tấm vài sợi bạc.
Có phải do nước hồ phản quang không?
Cô chưa kịp nhìn kỹ thì Lý Tuân đã đứng dậy, anh nhặt chiếc khăn bên bờ: “Em uống rượu thì đừng ngâm suối nước nóng quá lâu, có chết đuối cũng không ai biết đâu.”
Nói xong liền bỏ đi.
Chu Vận nhìn đôi chân dài kia khuất trong màn đêm, mới thả mình trong hồ nước nóng hồi lâu mới ngoi lên, toàn thân tỏa hơi nóng, cô ra sức vỗ vỗ mặt mình để bản thân tỉnh táo lại.
Nước nóng rơi xuống từng giọt từng giọt, gió rét lại ào ạt đem đến từng cơn giá lạnh thấm vào da thịt cô. Cô nhìn bóng mình bập bềnh trong nước thật lâu rồi khẽ nói: “… Nói nhăng nói cuội, chẳng có câu nào là thật.”
Đến khi cô sửa soạn xong xuôi trở về phòng, Lý Tuân đã bắt đầu ngồi lập trình. Chu Vận lặng thinh nhìn bóng lưng anh, lại thoáng nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ sáng rồi. Anh liều mạng làm việc như vậy khiến Chu Vận được ăn chơi suốt mấy ngày nay có chút khó chịu. Tạm thời gạt tình cảm nam nữ sang một bên, đều là trưởng nhóm dự án của công ty với nhau, áp lực anh gây cho cô quả thật quá lớn.
“Anh có cần nghỉ ngơi chút hay không?” Cô hỏi.
Lý Tuân: “Em ngủ đi.”
Chu Vận chui vào chăn, tắt hết đèn lồng đỏ, hỏi Lý Tuân: “Có cần để đèn lại cho anh không?”
“Để đi.”
Chu Vận muốn anh đi ngủ sớm một chút, tìm lý do nói: “Nhưng để đèn em không ngủ được.”
Lý Tuân: “Không ngủ được thì che mặt lại.”
Chu Vận á khẩu. Có quỷ mới quan tâm đến anh đấy!
Chu Vận vùi đầu cố ngủ. Đáng tiếc nói thì dễ nhưng ngủ được mới khó, cô trở mình vài lượt tinh thần lại càng tỉnh táo hơn, liền lén lút ló đầu ra khỏi chăn, như tên trộm rình xem Lý Tuân. Sau lưng anh trống trải, bởi vì trong phòng bật điều hòa nên anh chỉ mặc một chiếc áo mỏng, xương bả vai nhẹ nhàng lên xuống theo từng cử động của cánh tay.
Khung xương của đàn ông khác hẳn với phụ nữ.
Chu Vận trở mình, thấy balo Lý Tuân để trên giường, đó là chiếc túi lúc trước cô nhặt lên. Miệng túi còn đang mở, tấm hình bên trong lộ ra một góc. Chu Vận như bị ma xui quỷ khiến, vươn tay ra định lấy lại tấm hình.
“Đàng hoàng coi.”
Chu Vận giật mình, cho rằng Lý Tuân mọc mắt ở sau lưng, kết quả vừa chớp mắt đã thấy hình ảnh của mình được phản chiếu trong chiếc gương ở bên cạnh bàn anh.
Chu Vận bình tĩnh nằm xuống. Rõ ràng là đồ của cô sao bây giờ cô lại giống như tên trộm thế này.
Ánh mắt Lý Tuân cũng quay trở lại màn hình. Một lát sau, Chu Vận vẫn không hề buồn ngủ, cô nhìn chằm chằm trần nhà, hỏi: “Tết này anh định đi đâu?”
Lý Tuân: “Em ngủ đi.”
Chu Vận: “Phó Nhất Trác có về nhà ăn Tết không?”
Lý Tuân đáp cho có lệ: “Có thể.”
Chu Vận: “Nếu anh ấy về nhà thì anh ăn Tết ở đâu?”
Lý Tuân tập trung lập trình, lười trả lời có lệ với Chu Vận nữa.
Anh không trả lời, Chu Vận lại trở mình.
“Thôi bỏ đi.”
Lúc này đổi thành cô yên lặng, bàn tay gõ phím của Lý Tuân dần dần ngừng lại, một hồi sau anh mới nói khẽ: “Cậu ta không về nhà đâu.”
Chu Vận quay người lại: “Anh đến chỗ anh ấy hả?”
“Ừ.”
“Được rồi, anh cho em gửi lời chúc năm mới vui vẻ tới anh ấy giúp em nhé.”
“Được.”
“Vậy em ngủ đây.”
“Ừ.”
“Anh…”
Lý Tuân đóng bụp laptop, quay phắt lại…
Chu Vận: “Ngủ, ngủ đây.”
Lý Tuân nhìn cô chằm chằm, có nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết hiện giờ vẻ mặt anh ra sao nữa kìa. Cô kéo chăn che kín đầu, không dám động đậy nữa.