Hiện giờ tiểu hồ ly càng ngày càng đường hoàng, hào quang trên người càng khiến người ta lóa mắt.
“Hoàng thượng bước tiếp theo tính toán làm thế nào?” Dạ Vị Ương tự động loại bỏ lời trêu chọc của Tịch Thiên Thương, dù sao hắn cũng đã sớm quen bị người này cố tình đùa giỡn.
“Người Yến Tử Lâu khẳng định không cam tâm nhượng ngươi đoạt đi danh tiếng, chắc chắn hoài nghi gương mặt chân thật của ngươi sau sa mạn, bọn họ muốn xem chúng ta liền cho bọn họ xem. Chẳng qua không thể cho thấy toàn bộ đi.” Tịch Thiên Thương tin chắc thắng lợi trong tầm tay.
Tuấn dung góc cạnh rõ ràng dưới ánh mặt trời lộ ra vạn phần tự tin, nhưng lại có một loại mị lực hấp dẫn nhân.
Dạ Vị Ương trộm xem hai mắt, trong lòng yên lặng nghĩ. Kỳ thật Tịch Thiên Thương được di truyền đại bộ phận ưu điểm từ sư phụ, tỷ như trí tuệ hơn người, còn có vẻ ngoài vượt trội thường nhân.
Cũng giống như Nguyệt Thăng hoa khôi ở Mân thành lần này đồng dạng nổi bật chính là vị “Thiên lão gia” ra tay hào phóng, Tịch Thiên Thương phẫn thành Thiên lão gia quý khí mười phần, khí thế áp nhân. Hơn nữa ngày thường trẻ tuổi tuấn lãng. Lập tức khiến đám nam tử trong Mân thành rớt đài.
Mỗi ngày đều có khách nhân đăng môn bái phỏng, trừ bỏ nghĩ muốn nhìn thấy phong thái của hoa khôi, cũng không thiếu nữ tử tới cửa muốn cùng Thiên lão gia kết giao.
Dạ Vị Ương còn nghĩ Mân thành mỹ nữ không ít, nói không chừng Tịch Thiên Thương đột nhiên coi trọng ai đó.
Này không, Tịch Thiên Thương hôm nay thỉnh một vị tiểu thư nhà giàu đến đăng môn bái phỏng cùng nhau thưởng đào trong viện.
Bất quá Tịch Thiên Thương cũng không phải coi trọng vị tiểu thư nhà giàu này.
Trước đó Dạ Vị Ương trốn ở rừng đào trộm nhìn một nam một nữ cách đó không xa đang đi tới, tuấn nam mỹ nữ một đôi thật tốt, nhưng không biết Tịch Thiên Thương ăn nhầm đồ hay uống nhầm thuốc gì, ánh mắt liên tục theo dõi hắn. (Em bắt gian, anh chột dạ =]])
Bất quá, ngô, Dạ Vị Ương nhìn chốc lát vẫn là không thể không thừa nhận, vị tiểu thư nhà giàu đứng bên cạnh Tịch Thiên Thương khí thế quá yếu, tuy rằng đều là tuấn nam mỹ nữ nhưng không có cảm giác đăng đối.
Di, bọn họ tới gần, hiện tại tới lượt hắn lên sân khấu.
Dạ Vị Ương lôi kéo cổ áo choàng trên người. Dựa theo kế hoạch đã định sẵn hắn phải làm một phát thật kinh diễm nổi bật, để phù hợp với danh hiệu “hoa khôi”, hôm nay Chước Hoa còn ở trên mặt hắn vẽ vài thứ, nhưng vị tiểu thư nhà giàu tới quá sớm, làm cho hắn chưa kịp soi gương đã bị Chước Hoa đưa đến rừng đào nở rộ trong viện.
Hy vọng Chước Hoa đừng đem hắn vẽ quá quỷ dị, bằng không đến lúc đó không có kinh diễm nổi bật, ngược lại khiến tiểu thư nhà giàu kia bị dọa bỏ chạy, kế hoạch bọn họ cũng liền ngâm nước nóng.
“Ương nhi, còn mệt sao không ở trong phòng nghỉ ngơi mà đi ra đây?”
Phía sau truyền đến thanh âm của Tịch Thiên Thương thiếu chút nữa làm cho Dạ Vị Ương nôn ra, Ương nhi, kinh tởm! Quá kinh tởm!
Tịch Thiên Thương này cũng không ngại buồn nôn, kêu đến ngọt ngào như vậy.
Thời điểm vị tiểu thư nhà giàu đang cùng Tịch Thiên Thương song hành cúi đầu thập phần khẩn trương thẹn thùng, nghe được tuấn lãng nam tử gọi một tiếng liền theo hướng nhìn phía trước, chỉ thấy trong rừng đào lả tả trắng xóa mơ hồ có thể nhìn ra một bóng người, chẳng qua người nọ đưa lưng về phía bọn họ chỉ nhìn thấy được bóng lưng.
Vị tiểu thư nhà giàu âm thầm cả kinh, chẳng lẽ người này chính là Nguyệt Thăng hoa khôi trong lời đồn? Nàng tâm tư vừa chuyển, lòng nói không thể so với một nam tử cũng không bằng.
“Thiên công tử. Vị này là người trong phủ sao?” Tiểu thư nhà giàu ôn nhu hỏi.
“Đã quên giới thiệu với tiểu thư, vị này chính là người chí ái của ta.” Tịch Thiên Thương dùng ngữ khí hiển nhiên nói.
Ká»ch bản không phải viết như váºy a, không phải nên là Tá»ch Thiên Thương tiến Äến há»i, sau Äó hắn xoay ngưá»i lưu lại cái thân ảnh mỹ hảo ngắn ngá»§i rá»i rá»i Äi sao?
Dạ VỠƯơng hÆ¡i sá»ng sá»t, bá»n há» chưa có nói qua cái gì chà ái vá»i không chà ái.
Ngẩn ngÆ¡ trong chá»p mắt, Tá»ch Thiên Thương sá»m Äã bưá»c Äến ôm lấy thắt lưng Dạ VỠƯơng, cầm tay nam nhân, ẩn ý hà m tình, nhu tình trong Äáy mắt có thá» Äem ngưá»i hòa tan.
âPhát ngá»c cái gì. Äi nhanh.â Gặp Dạ VỠƯơng nhìn mình, Tá»ch Thiên Thương nhá» giá»ng bên tai nam nhân thì thầm má»t câu, tay ôm thắt lưng Tá»ch Thiên Thương thoáng dùng sức, láºp tức Äem ngưá»i nhá»t và o trong ngá»±c.
âLão, lão giaâ¦â Dạ VỠƯơng kêu má»t tiếng suýt tý nữa cắn Äầu lưỡi mình, CMN, hắn còn chưa từng ôn nhu má»m mại gá»i Lưu Bá Há» như váºy.
âÆ¯Æ¡ng nhi á» trong phòng ngá»c Äến buá»n, vừa lúc thấy hoa Äà o ná» Äẹp, muá»n ra ngoà i Äi dạo.â
Nôn ta nôn. Tháºt sá»± quá buá»n nôn. Nếu không phải cần diá» n tròn vai, Dạ VỠƯơng sá»m Äã không chá»u ná»i bá» dáng phó nương nà y cá»§a mình.
Cho dù không soi gương hắn cÅ©ng biết bản thân hiá»n tại Äang là cái dạng gì, vạn phần nhu nhược tá»±a và o ngá»±c Tá»ch Thiên Thương, giá»ng như Lâm Äại Ngá»c ( trong Há»ng Lâu Má»ng) muá»n bao nhiêu kiá»u nhược liá»n có bấy nhiêu kiá»u nhược, nếu không phải hôm nay cần diá» n trò, hắn cÅ©ng không biết bản thân thế nhưng có thiên phú diá» n kÄ© như váºy.
âÆ¯Æ¡ng nhi, thưá»ng Äà o gì a? Trong mắt lão gia ta, ngươi so vá»i hoa Äà o mãn lâm nà y còn Äẹp hÆ¡n vạn phần, nà y phiến phiến cánh hoa Äà o, cÅ©ng không bì ÄÆ°á»£c má»t sợi tóc xinh Äẹp cá»§a ngươi.â Tá»ch Thiên Thương trong lá»i nói phân không ra tháºt giả, nghe như là giả, nhưng ánh mắt nhìn Dạ VỠƯơng lại cá»±c kỳ chân thá»±c, trong mắt là trà n Äầy yêu thương cùng sá»§ng ná»ch, ẩn ẩn lá» ra và i phần há»a diá» m áp lá»±c, tá»±a há» háºn không thá» Äem ngưá»i nà o Äó tá» hình ngay tại chá».
Có trách thì trách, Chưá»c Hoa trang Äiá»m cho Dạ VỠƯơng yêu diá» m quá pháºn như váºy.
Dạ VỠƯơng không cần yên chi thá»§y phấn cÅ©ng Äã Äẹp mắt. Chưá»c Hoa cÅ©ng không vẽ rắn thêm chân, ngay giữa trán nam nhân tô thêm ba cánh hoa Äà o mà u son, trên môi lại Äiá»m chút yên há»ng.
Trong phút chá»c, má»t mỹ nam tá» thanh lá» Äến cá»±c Äiá»m giá»ng như tiên nhân trá» nên yêu dã xuất hiá»n.
Sá»m Äã nhìn quen Dạ VỠƯơng, Tá»ch Thiên Thưá»ng lần Äầu tiên nhìn thấy cÅ©ng Äã kinh diá» m Äến như thế, không muá»n chá»p mắt, huá»ng chi lại là vá» tiá»u thư nhà già u nho nhá» trong Mân thà nh chưa rà nh thế sá»±!
Hết chương thứ ba mươi