Con đường nhỏ xây dựng vòng qua hòn non bộ, bên kia là hồ nước sâu. Ánhnắng chiếu lên mặt nước, sóng gơn lăn tăn hiện lên bóng hòn non bộ.
Ngay lúc nàng sắp đi lướt qua, giọng nói nũng nịu như tiếng chuông bạctruyền đến, “Ồ? Hai tiểu cung nữ khi nào cũng đi theo ngươi giờ ở chỗnào vậy? Chẳng lẽ họ không sợ ngươi gặp chuyện gì bất trắc sao?”
Tịch Tích Chi làm bộ như không nghe thấy, trong lòng nói thầm, hai tiểungười hầu đó đợi một lát nhất định sẽ đuổi đến. Lúc nàng đi, nàng thấyhọ bị Đông Phương Vưu Dục gọi lại hỏi chuyện rồi.
Tịch Tích Chi không muốn trêu chọc phiền toái, bất kể An Nhược Yên khiêu khích ra sao, nàng đều làm như không nghe thấy, muốn đi vòng qua điđường của mình.
Nhưng mà con chồn nhỏ không đếm xỉa đến lại khiến An Nhược Yên tức giận.
“Ngươi điếc hay là câm!” Nàng ta sải bước tiến lên trước, chặn lại đường đi của con chồn nhỏ.
Mấy ngày gần đây An Nhược Yên giống như ăn phải thuốc nổ, hễ không chút vừa ý liền cãi lộn.
Không có mặt An Hoằng Hàn ở đây, tự nhiên Tịch Tích Chi nàng không dámmột mình đối phó với An Nhược Yên. Nàng dựa vào thân thể nhỏ bé định đixuyên qua dưới chân bọn họ.
An Nhược Yên nhìn ra ý định của con chồn nhỏ, “Các ngươi chặn nó lạigiúp bổn cung.” Lần trước mối thù giành cây trâm của nàng, nàng còn chưa báo thù được, tình cờ gặp phải kẻ thù cũ, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nó thế được?
Những công chúa còn lại vâng theo mệnh lệnh, đứng thành một hàng triệt để chăn lại con đường nhỏ.
Dù không nghĩ nhìn thẳng An Nhược Yên, Tịch Tích Chi cũng chỉ có thể nâng đầu nhỏ lên, nhìn nàng ta mấy lần.
“Làm sao? Ngươi còn biết sợ? Không phải ngươi ỷ là được hoàng huynh sủng ái, khắp nơi cướp đồ của chúng ta?” An Nhược Yên hung dữ hô, hoàn toànkhác với vẻ mảnh mai dịu dàng trước đó.
Chít chít. . . . . . [Tránh ra].
An Hoằng Hàn có sủng ái nàng sao? Dường như ngược đãi nhiều hơn chút.Trong lòng Tịch Tích Chi cho rằng như vậy nên đáp lại vẻ hùng hồn, ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Thương thế trên gương mặt An Vân Y đã dần tốt hơn. Nhìn thấy ánh mắtkhông lương thiện của Lục Hoàng Tỷ, nàng ấy sợ hãi rụt rè đứng ra ngoài, chắn phía trước thân con chồn nhỏ, “Lục. . . . . . Lục Hoàng Tỷ, bỏ qua đi, Vân chồn là sủng vật hoàng huynh nuôi. Chúng ta không nể mặt hòathượng, cũng phải nể mặt phật tổ.”
An Vân Y vừa nói vậy, những vị công chúa khác đều có chút chùn chân.
Bọn họ còn không đến mức vì một người là An Nhược Yên mà đi đắc tộihoàng huynh, liền rối rít khuyên nhủ: “Lục tỷ, ngộ nhỡ hoàng huynh truycứu thì chúng ta sẽ phải chịu phạt. Theo muội thấy, hay là để Vân chồnđi thôi.”
Dù sao lúc ban thưởng trang sức lần trước cũng đã có không ít phần dànhcho các nàng. Thật sự không cần thiết vì An Nhược Yên, mà bọn họ mạohiểm đi chọc giận hoàng huynh.
Hoàng cung chính là như vậy, khi có lợi ích thì toàn bộ mọi người đềunghĩ hết cách để nịnh bợ lấy lòng người. Nhưng nếu không có mang lại lợi ích cho bọn họ thì trong chớp mắt bọn họ sẽ đá văng ngươi ra.
Một mực vẫn luôn sống ở thiên đường như An Nhược Yên, đột nhiên vì con chồn nhỏ và An Vân Y mà nàng ta dần rơi xuống địa ngục.
Chênh lệch lớn đến làm nàng ta không thể tiếp nhận được sự thật đó, nếunàng không trừng trị con chồn nhỏ một phen thì lòng nàng khó tiêu đượccơn tức.
Cắn chặt răng, An Nhược Yên nặn ra một câu, “Đúng, các ngươi nói rấtđúng, Nó đúng là bảo bối của hoàng huynh, ai dám bắt nạt nó. . . . . .”
Lời nói chua như giấm khiến toàn thân mọi người nổi da gà.
Tịch Tích Chi không chịu nổi, bộ lông run lên, lui về sau hai bước, nàng không bỏ qua cái nhìn độc ác trong mắt An Nhược Yên.
Cặp mắt An Vân Y mang theo ngờ vực, hơn nữa cũng rất giật mình. Theo tính An Nhược Yên thì thực sự sẽ từ bỏ ý đồ?