Quen cảnh dơ bẩn trong hoàng cung, thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn nó, tâm tình không khỏi sẽ thả lỏng.
Bất tri bất giác cất bước chân đến gần, Đông Phương Vưu Dực lẳng lặng quan sát từng cử động của con chồn nhỏ.
Bươm buớm bay cao hơn con chồn nhỏ, Tịch Tích Chi quơ quơ móng vuốt,nhảy nhót như muốn đi bắt bướm. Bươm buớm bay thẳng một đường, con chồnliền một mực đuổi theo. Khi ánh mắt thấy sắp bắt được đến, Tịch Tích Chi cong thân mình lên, đột nhiên nhảy bắn lên cao giữa không trung, móngvuốt vươn ra hướng phía con bươm buớm.
Bươm buớm nào ngốc đứng yên để cho con chồn nhỏ bắt, chỉ chốc lát liền bay lên cao hơn.
“Hai người các ngươi, đi giúp nó bắt bướm.” Nhìn dáng vẻ kia của conchồn nhỏ rất thú vị, khóe miệng Đông Phương Vưu Dục nở nụ cười khẽ.
Tịch Tích Chi hết sức chuyên chú chơi đùa kiểu ngươi chạy ta đuổi cùngbươm buớm, đột nhiên, hai người cao lớn mặc y phục cấm vệ quân đi tớihướng về phía nam tử đang đứng cách đó không xa. Tịch Tích Chi lập tứcnhìn thấy Đông Phương Vưu Dục đứng đó, nhớ tới câu nói kia của An HoằngHàn, trong lòng mắng to một tiếng —— Tiếu Diện Hổ.
‘Phù’ một tiếng, tựa như kêu bươm bướm mau chạy.
Một con chồn ba con bươm buớm nghiêng đầu chạy trốn. . . . . .
Hai thị vệ có chút há hốc mồm, tại sao con chồn nhỏ phải chạy đi? Bọn họ chỉ tuân theo ý thái tử điện hạ, giúp nó đi bắt bướm mà thôi. Chẳng lẽcon chồn này sợ người lạ?
Hai thị vệ ỷ vào chân dài, phút chốc nhảy đến trước mặt con chồn nhỏ.Bọn họ cũng học qua võ công, ra tay chính xác, một cái chớp mắt liền bắt được bươm buớm.
Cánh bướm bị hai đầu ngón tay thị vệ kẹp ở giữa, không động đậy nhúc nhích được.
Con chồn nhỏ cảnh giác quay đầu trở lại, nhe răng nhếch miệng, mang theo ý đe dọa, ‘xèo xèo’ xông vào thị vệ kêu lên.
Đông Phương Vưu Dục cho rằng con chồn nhỏ muốn con bươm buớm kia, hắn ta phân phó nói: “Đưa bươm buớm cho Vân chồn.”
Hắn chậm rãi ngồi xổm người xuống, quan sát con chồn nhỏ ở khoảng cách gần.
Tịch Tích Chi không chút cảm kích, ánh mắt cũng không bố thí cho hắn ta. Nàng cẩn thận nâng móng vuốt lên, tiếp lấy bươm buớm mà thị vệ đưa tới. Cánh bướm vì bị kẹp nên lớp phấn trên bề mặt cánh rơi xuống rất nhiều.Nó đập cánh mấy cái vẫn chưa thành công bay lên được.
Con bướm còn lại trong đôi bướm đó cũng nhanh chóng bay vòng quanh móng vuốt con chồn nhỏ, dường như nó đang lộ vẻ lo lắng.
Đông Phương Vưu Dục ngạc nhiên mở to mắt nhìn một màn trước mặt, có chút không dám tin.
Đầu nhỏ của Tịch Tích Chi lại gần quan sát con bướm trên móng vuốt, nàng phát hiện trên thân nó có vết thương nhỏ. Nàng nổi giận đùng đùng trợnmắt nhìn Đông Phương Vưu Dục một cái, không hổ là Tiếu Diện Hổ(1), vừanhìn thấy đã thương tổn bạn chơi cùng của nàng.
(1)Tiếu Diện Hổ: ý nói người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác.
Móng vuốt che đi phần cánh của con bướm, Tịch Tích Chi vận chuyển linhlực trong cơ thể, dùng linh lực điều trị cho nó. Linh lực chỉ có thể tạm thời giảm bớt vết thương của con bướm, còn thương thế của nó thì chỉ có thể dựa vào nó tự mình khôi phục.
Cách một lúc, vết thương con bướm mới dần chuyển biến tốt hơn, mặc dùkhi bay lên còn có phần cố sức nhưng dưới sự trợ giúp của con bướm cònlại, nó đã thành công bay vào giữa không trung.
Tịch Tích Chi hận không thể cào Đông Phương Vưu Dục hai phát, nhưng xemthực lực hai bên, nếu nàng đánh thua thì người chịu thiệt chính mình. Có câu ‘người lớn không chấp lỗi lầm của đứa nhỏ’, Tịch Tích Chi xoayngười đi đuổi theo bươm buớm, dần chạy ra xa.