Ngao khuyển rất khỏe, xa xa vượt quá sức tưởng tượng của Tử Thanh.
Tử Thanh xoay đầu tránh, hàm răng của ngao khuyển liền rơi xuống cắn vào vai trái, Tử Thanh không khỏi thảm thiết kêu lên.
Hai chân đá mạnh vào bụng ngao khuyển, ngao khuyên bị ăn đau, tạm thờibuông Tử Thanh ra, lại cắn rách một lỗ hổng trên xiêm y Tử Thanh, máuchảy đầm đìa phía trên cánh tay trái, mơ hồ ẩn hiện một cái bớt giốngnhư đầu sói!
“Là nàng!” Đoạn phu nhân ở bên cạnh An Lộc Sơn đột nhiên thất thanh hô lên, liều lĩnh nhảy vào giữa Tử Thanh cùng ngao khuyển, gắt gao ôm chặt TửThanh: “Ngươi không thể chết được! Không thể chết được!”
“Mau chế trụ súc sinh kia lại!” An Lộc Sơn hoảng sợ ra lệnh: “Bảo hộ phu nhân!”
“Tuân lệnh!”
Hai mươi danh thiết giáp binh sĩ thay đổi trận hình, dùng thiết thuẫn chặtchẽ vây quanh ngao khuyển đang giống như phát cuồng kia trong một khônggian nhỏ hẹp.
Kinh hồn chưa trấn định kiểm tra vết thương của Tử Thanh, Đoạn phu nhân đaulòng vô hạn: “Hài tử, hài tử của ta, con đừng xảy ra chuyện gì a!”
“Hài tử?” An Lộc Sơn kinh hãi biến sắc: “Như thế nào mà hắn lại là hài tử của phu nhân?”
“Cái này…” Đoạn phu nhân ngẩn ra, tất cả mọi người trong đại đường đều chấn kinh.
Sắc mặt trở nên thịnh nộ, An Lộc Sơn hung hăng trừng mắt với Đoạn phu nhân: “Chẳng lẽ hắn là con hoang?”
Tử Thanh ngàn vạn nghi hoặc nhìn Đoạn phu nhân, rốt cuộc nàng đang nói cái gì? Chính mình đến từ hiện đại, vốn không thuộc thời Đại Đường này, tuy là cô nhi, nhưng cho dù cha mẹ vẫn khỏe mạnh thì cũng phải ở hiện đạimới đúng, người trước mắt này sao có thể là thân sinh mẫu thân của mìnhđây?”
“Thiếp…” Đoạn phu nhân cắn răng một cái, đột nhiên ưỡn thẳng sống lưng: “Hắn mới chân chính là Ân nhi!”
Một câu nói, dấy lên ngàn tầng sóng!
Triều Cẩm kinh ngạc nhìn Tử Thanh, Sử Tư Minh kinh hãi nhìn Tử Thanh, mà cả An Lộc Sơn cũng không dám tin tưởng.
Tử Thanh ở trước mặt có làn da rất trắng, ánh mắt tràn đầy nét anh khíthản nhiên, không có tóc quăn của người Hồ, cũng không khôi ngô nhưngười Hồ, sao có thể giống nhi tử của An Lộc Sơn!
“Ngươi…ngươi đừng nói lung tung!” Tử Thanh vội vàng lắc đầu, người cổ đại này nghengười khác nói mà cũng không biết nghĩ sao? Cho dù là đột biến gien thìcũng sẽ không khác nhiều đến như vậy chứ?
“Con thật sự là hài tử của ta!” Không một chút nghi ngờ, Đoạn phu nhân ômlấy Tử Thanh: “Nếu lão gia người không tin, vậy có thể lấy máu nhậnthân!”
“Người đâu! Chuẩn bị một chén nước trong!” An Lộc Sơn lớn tiếng phân phó.
“Tuân lệnh!”
Quản gia An phủ vội vàng bưng lên một chén nước trong, An Lộc Sơn nhỏ mộtgiọt máu vào trước, sau đó lạnh lùng nhìn Đoạn phu nhân: “Nếu kẻ nàykhông phải nhi tử của ta, tất nhiên lão tử sẽ không tha cho nữ nhân hồng hạnh xuất tường như ngươi!”
“Nếu lời thiếp thân nói là giả, thì xin cứ để lão gia người xử trí!” Nóixong, Đoạn phu nhân đưa ngón tay thấm một chút máu tươi trên vết thươngcủa Tử Thanh, một giọt máu rơi vào trong nước, thế nhưng lại nháy mắthòa tan!
“Điều này…này…” An Lộc Sơn lắc đầu liên tục: “Nếu hắn chính là Ân nhi của ta, vậy hài tử kia là ai?”
“Năm đó ta mang theo Ân nhi cùng lão gia Bắc thượng, trên đường gặp phải sơn tặc, ta ôm Ân nhi thất lạc với lão gia, lão gia còn nhớ không?” Đoạnphu nhân bình tĩnh mở miệng: “Sau ta lại lưu lạc bên trong núi rừng, vô ý đánh mất Ân nhi, nhưng sợ bị lão gia ngài trách tội cho nên mới trộmnhi tử của một nhà thợ săn trong rừng, trải qua đủ biến cố, rốt cục cũng đoàn tụ với lão gia người ở Phạm Dương…”
“Phu nhân a…” An Lộc Sơn thở dài cảm thán, nhìn về phía Tử Thanh: “Sao nàngkhông nói sớm, thiếu chút nữa lão tử đã hại chính nhi tử mình!” Nói xong liền tiến lại đỡ lấy Tử Thanh.
Trời ạ! Đây là cái gì với cái gì thế? Tử Thanh thất kinh muốn né tránh,người cổ đại sao có thể tin tưởng cái loại việc lấy máu nhận thân nàychứ? Chỉ nhìn diện mạo bên ngoài cũng đâu có thấy giống đâu? Xong rồi,lần này là loạn càng thêm loạn!
“Là ta nhìn thấy vết bớt trên người thiếu niên này nên mới biết được…Lão gia, cầu xin ngài đừng trách ta…”
“Ân nhi của ta không chết! Đây là một đại hỉ sự a! Sao ta có thể trách nàng được!” An Lộc Sơn cười nhìn Tử Thanh: “Hắn thật sự rất giống nàng! Nhitử này là nhi tử tuấn tú nhất của lão tử! Ngày khác lão tử sẽ tìm chongươi hơn mười nữ tử! Để sinh thật nhiều tôn tử anh tuấn!”
“Ta không phải…” Tử Thanh đang muốn cãi lại, Đoạn phu nhân đột nhiên vươntay giữ chặt mặt nàng: “Người đâu mau tới đây, triệu Đỗ y quan! Ân nhimà cứ tiếp tục chảy máu như thế thì chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”
“Đúng đúng đúng! Mau triệu Đỗ y quan.”
“Lão gia, thiếp dìu Ân nhi đi xuống nghỉ ngơi trước.” Đoạn phu nhân nâng ống tay áo chấm chấm nước mắt, nâng Tử Thanh dậy, ghé sát lỗ tai thấp giọng nói: “Cái gì cũng đừng nói, cũng đừng hỏi, trước cứ theo ta đưa đi chữa thương đã.”
Tử Thanh ngẩn ra, chỉ biết gật đầu, chuyện tới nước này thì trừ việc ngoan ngoãn biết thời biết thế mà giả bộ lui xuống ra, nếu không thì mặc kệthế nào cũng chỉ có một đường chết.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, Triều Cẩm bỗng nhiên nở nụ cười, Tử Thanh a TửThanh, ngươi dĩ nhiên lại là con nhà thế gia, như vậy ta cùng vớingươi…Không thể tưởng được hết thảy kiếp nạn sinh tử vừa đi qua, dĩnhiên lại là một quang cảnh giống như những ngày nắng ấm chờ đợi ở phíatrước!