Tôi hiểu tính hắn nên cũng không ngăn cản nữa, chỉ thấy hắn xuống được khoảng hai vòng thì hình như đụng phải thứ gì đó, bèn ngồi xuống nhìn cẩn thận, mới được vài giây đã ngẩng đầu gào lên với chúng tôi: “Chết tiệt, chỗ này lại có chữ Tây!”
Tôi nghe thế thì đờ người luôn, quái,trong cổ mộ thời Minh làm sao có chữ Tây được chứ. Bèn lớn tiếng đáplời: “Mẹ nó, anh ăn nói linh tinh cái gì thế? Trong cổ mộ thì đào đâu ra chữ Tây, chắc anh nhầm với hoa văn chứ gì?”
Bàn Tử điên tiết quát lên: “Mẹ nó, Bàngia đây dù không biết tiếng Tây, nhưng cũng đâu có dốt đến độ không biết mấy chữ ABCD cơ bản, cậu xem thường tôi vừa vừa thôi chứ! Nếu không tin thì cậu xuống mà xem!”
Tôi đáp: “Trên đó khắc chữ gì, anh đọc lên xem nào.”
Bàn Tử hình như đã cáu lắm rồi, quát lớn: “Mẹ kiếp, tôi mà đọc hiểu được thì còn gọi cậu xuống làm qué gì!”
Tôi vốn không định xuống, nhưng ở vàotình cảnh này không xuống cũng không xong, đành thở dài một hơi, họctheo động tác của Bàn Tử, co chân nhảy lên bậc đá kia. Bậc đá chỉ dàinửa mét, hình như được xẻ ra từ một khối thanh cương nham nguyên vẹn,một đầu gắn vào thành ao, một đầu lơ lửng giữa không trung. Tôi đạp đạpthử mấy cái, xem ra bậc đá này khá rắn chắc, không sợ sụp xuống giữachừng. Lúc này Muộn Du Bình cũng đã nhảy xuống, hai người chúng tôi mộttrước một sau tiến lại gần Bàn Tử.
Hắn chỉ vào thành ao nói: “Đây, cậu nhìnxem, mẹ nó nếu đây không phải tiếng Tây thì tôi đem chữ Vương viết ngược lại cho rồi!” (*)
(*) Sở dĩnói thế vì Bàn Tử họ Vương, câu này ý là “nếu tôi nói sai thì đổi họ cho rồi” í. Cơ mà chữ vương (王) thì viết xuôi viết ngược kiểu gì vẫn là chữ vương, cho nên có thể coi câu thề của anh Vương này như cá trê chui ống :-”
Tôi nhìn qua thì thấy quả thực thành aobị người ta dùng đục gõ thành mấy chữ cái, dấu vết trông không mới cũngkhông cũ, lập lức nghĩ tới khả năng những chữ này là do nhóm của chú Bakhắc vào 20 năm trước, không khỏi âm thầm hoảng sợ. Lẽ nào khi chú Bangủ, họ đã đến tận đây? Vụ mất tích của bọn họ có liên quan gì đến cáiao quái quỷ này không?
Bàn Tử thấy tôi bắt đầu ngây ra, mới vỗ vai tôi một cái thật mạnh: “Sao, cậu nói đi chứ, tôi nói có sai chỗ nào không?”
Tôi vội gật gù: “Phải rồi phải rồi, để tôi giải thích cho, mẹ nó đây chính xác là tiếng Anh.”
Bàn Tử đắc ý vỗ đùi: “Tôi vẫn thắc mắctại sao lại có chuyện lạ lùng thế, chúng ta đã đi khắp cái đấu rách nátnày mà chẳng tìm được thứ gì ra hồn, thì ra đã có mấy vị anh em tốtngười nước ngoài nhanh chân đến trước. Lại nhớ năm nào liên quân támnước (*) ghé chơi, cũng không nỡ để lại thứ gì cho chúng ta; lần này thì khỏi nói, chắc đã bị vơ vét sạch sẽ rồi.”
(*) Ý Bàn Tử nhắc tới sự kiện liên quân tám nước phương Tây là Anh, Pháp, Mỹ, Đức,Ý, Nhật, Nga và đế quốc Áo-Hung tiến đánh Bắc Kinh năm 1900 để chống lại sự nổi dậy của phong trào Nghĩa Hòa Đoàn.
Tôi suy nghĩ một lát rồi đáp: “Không thểphán bừa là người nước ngoài, người Trung Quốc cũng viết được tiếng Tâyđó thôi. Lại nói đến khắc chữ, khắc chữ Tây nhanh hơn khắc tiếng Trungnhiều, mấy kí tự này toàn là chữ viết tắt, tôi nghĩ đó có thể là kí hiệu dùng để đánh dấu. Anh xem nét khắc của người này rất ẩu, chỉ sợ khichạy xuống đây anh ta đã gặp phải chuyện gì cấp bách, cũng có thể đangbị người khác thúc giục; anh ta muốn đánh dấu lại cho người đến sau biết nên mới khắc những chữ cái này.”
Bàn Tử nói: “Cậu nói cũng có lý, nhưng nếu thế thì bọn họ mò xuống đây làm gì? Hay dưới này có bảo bối?”
Tôi biết thừa đầu hắn đang nghĩ lung tung cái gì, quyết định phớt lờ hắn luôn. Bàn Tử đuổi theo tôi, ra sức lảinhải: “Dù sao chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, chi bằng xuống đó xemchơi, không chừng còn tìm được đồ đồng đen làm công cụ, chẳng phải làmột công đôi việc hay sao?”
Tôi nhìn nhìn xuống dưới, bảo bối với tôi chẳng đáng gì, bỏ mạng vì tiền tôi lại càng không ham, có điều nếu dưới đó có manh mối cho biết nhóm Văn Cẩm đã đi đâu thì cũng đáng xuống xemthử một chuyến. Đang chần chừ không biết có nên đi tiếp hay không, độtnhiên nghe Muộn Du Bình nói: “Hình như tôi đã từng đến nơi này!”