“Bãi triều…” Tiếng the thé của thái giám quanh quẩn trong đại điện.
An Hoằng Hàn ôm vai tiểu hài tử, đứng lên, rời đi từ con đường nhỏ bêncạnh long ỷ, lúc Tịch Tích Chi còn là chồn cũng lên triều sớm với AnHoằng Hàn nên vô cùng quen thuộc con đường này.
Sau đó hai người tới ngự thư phòng, An Hoằng Hàn chấp bút phê duyệt tấu chương còn Tịch Tích Chi thì ở bên cạnh mài mực cho hắn.
“Sau này ta có thể không đi không?” Không biết qua bao lâu, Tịch Tích Chi bỗng nói một câu.
Đầu tiên là An Hoằng Hàn không phản ứng kịp, sau này nghĩ ra, lập tức nói: “Nàng cảm thấy thế nào? Trẫm sẽ đi.”
Tịch Tích Chi ấp a ấp úng, cắn chặt môi, để nàng nhìn động vật bị săngiết thì chắc chắn không làm được cho nên định không đi thì tốt hơn.
“Ta không muốn đi.” Tịch Tích Chi nói rõ yêu cầu của mình lần nữa.
Bút lông trong tay An Hoằng Hàn dừng lại, chỉ hỏi: “Vì sao?”
Hai chữ này đã lộ ra tâm trạng của hắn. Mắt hắn nhìn nàng chăm chú. Loại cảm giác áp bách cường đại khiến người ta không hít thở được.
Tịch Tích Chi hít sâu, nặn ra một câu: “Chính là không muốn đi.”
“Hôm nay nàng đã nói rất nhiều lần ‘không muốn đi’, nàng cho rằng trẫmsẽ bằng lòng à? Trẫm cũng sẽ đi, bất cứ chuyện gì cũng có trẫm ở đây,nàng đừng lo.” Dường như muốn cho Tịch Tích Chi yên tâm, hắn giơ tay lên vỗ vỗ tiểu hài tử, khiến người ta bớt buồn.
Nhưng Tịch Tích Chi không thả lỏng lòng được, tự nhủ, là huynh muốn tađi. Tới lúc đó chọc phải tai vạ gì thì huynh nhất định phải gánh!
Thấy mực ở ngòi bút nhạt đi, An Hoằng Hàn chấm một chút trong nghiên,nói: “Qua nhiều ngày như vậy, bản lãnh mài mực của nàng lại tinh tiếnrồi.”
Tịch Tích Chi tức tới mức nghiến răng. Còn không phải là bị người nào đó bắt mài mực? Trước kia, đã khi nào nàng làm tên sai vặt, hầu hạ bêncạnh người khác, là người mài mực chứ?
Nàng nhìn về phía đầu sỏ gây tội, còn đối phương lại vô cùng nghiêm túc giải quyết chính vụ.
Chẳng lẽ trời sinh mệnh nàng là bị chèn ép?
Nghĩ tới đây, Tịch Tích Chi tức giận, cắn cắn đầu ngón tay.
Mà dáng vẻ mềm mại đáng yêu này lập tức khiến cung nữ thái giám trongngự thư phòng thấy mà tâm thần động đậy, ca thán rằng tiểu cô nương nàythật đáng yêu.
Hoạt động trong lễ đi săn chủ yếu là võ quan tham dự, còn đa số quan văn thì đều là vào giúp vui mà thôi. Bởi vì lễ đi săn sắp bắt đầu nên cácvõ quan đều bày thế trận chờ quân địch. Hai ngày này càng chăm chỉ tậpluyện thuật cưỡi ngựa và bắn tên, mong vào ngày lễ đi săn giành được một phần thưởng tốt.
Người thắng cuối cùng trong trận đi săn này vẫn được phần thưởng như cũ. Mà phần thưởng này chính là một lời hứa của bệ hạ. Chỉ cần là không gây hại tới gốc rễ quốc gia thì mọi người có thể tùy ý nói lên yêu cầu.
Một lời hứa của đế vương là quý giá cỡ nào? Đương nhiên mọi người đều nghĩ hết cách để giành giật.
Lần lễ đi săn này gặp được thời tiết tốt hiếm có. Tịch Tích Chi dùng mubàn tay che ánh nắng mặt trời ngẩng đầu nhìn ngắm xung quanh.
Đại thần và nữ quyền đứng đầy xung quanh. Hàng ngũ bọn họ rất ngay ngắn, chia ra làm hai nhóm đứng bên đường.
Ở giữa là một chiếc xe ngựa màu vàng kim hoa lệ, bề ngoài được chế tạovô cùng tinh xảo. Một lá cờ thêu Bàn Long đại diện cho thân phận của chủ nhân chiếc xe.
Tịch Tích Chi vừa đi lên tới bên ngoài thì ánh mắt đã bị chiếc xe ngựa này hấp dẫn.
Hai con ngựa trắng đá đá vó, mũi thở phì phò, phun ra từng vòng sương trắng.
Đây chắc là ngựa tốt hạng nhất! Tịch Tích Chi nhìn xe ngựa, lại nhìnngựa. Lần xuất cung này thật phô trương lãng phí, chênh lệch với hai lần trước khá xa. Từ khía cạnh này cũng có thể nhìn ra sự coi trọng củaPhong Trạch quốc với lễ đi săn.
An Hoằng Hàn đi qua đám người, kéo tay Tịch Tích Chi, cùng ngồi lên xe ngựa.
“Xuất phát.” Hắn ra lệnh, xe ngựa từ từ mà đi.
Võ quan cưỡi ngựa đi hai bên, quan văn ngồi xe ngựa theo sau.
Toàn bộ đội ngũ vô cùng có thứ tự. Tịch Tích Chi xốc màn xe lên, luôn nhìn ra phía ngoài.
Bọn họ đi thẳng ra ngoại ô, không dừng lại chút nào trên đường.
Phong cảnh ngoại thành khác xa nội thành Hoàng Đô. Bên ngoài gần như đều là núi liền núi, màu xanh ngắt phủ kín không gian. Tịch Tích Chi nhìnkhoảng rừng xanh ngắt, lập tức nhớ tới cuộc sống ẩn cư với sư phụ trướckia….
Suy nghĩ từ từ bay xa, nàng hơi nhớ nhung lão gia hỏa hành hạ nàng tu luyện mỗi ngày.
Không biết đợi tới ngày nàng lên trời có còn cơ hội có thể gặp sư phụ trên đó không? Có lẽ cơ hội rất mong manh nhỉ?
Nhận ra Tịch Tích Chi thất thần, An Hoằng Hàn xoay mặt nàng, “Nàng đang nghĩ gì?”
Vừa rồi nàng khiến người ta có cảm giác như giữa hắn và nàng có một tầng sa mỏng rõ ràng cách gang tấc lại như thể nàng sắp biến mất…
Điều An Hoằng Hàn không thể chấp nhận nhất là có một ngày nàng sẽ rờihắn mà đi. Thấy vẻ mặt nàng như vậy, chuông báo động trong lòng hắn kêuvang.
“Ta…” Nhớ sư phụ.
Tịch Tích Chi không nói ra, lấy im lặng chống lại An Hoằng Hàn.
“Ngoan ngoãn ở bên cạnh trẫm, hiểu chưa?” Lời như thể cảnh cáo được nóira từ miệng hắn. Giả dụ nàng có can đảm dám rời khỏi hắn thật thì hắnkhông thể bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì.
Nàng sửng sốt một hồi, cắn chặt răng, không dám trả lời vấn đề trực tiếp.
Khi tu luyện thành, không chút nghi ngờ nào rằng nàng sẽ chọn lên trời.Bởi vì lên trời là cách duy nhất để có thể trở về thế giới trước kia.Tuy nàng sống ở thế giới này nhiều tháng nhưng nói cho cùng thì vẫn làngười từ bên ngoài tới.
Có câu tục ngữ là “là rụng về cội”, vốn Tịch Tích Chi không ở nơi này, sao có thể không rời đi được?
Nàng im lặng lâu như vậy khiến tâm trạng hắn giảm xuống, giọng ghen tỵ lạnh như băng đến thấu xương, “Trả lời trẫm.”
Rất ít khi hắn dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng, nên khi nàng nghe thấy câu này thì không kìm chế được mà run lên.