“Thật là đáng tiếc quá mà.”
“Đừng lo, gã đã bị thương nghiêm trọng.” Azik nghiêm trang nói, “Và điều quan trọng nhất chính là chúng ra đã biết gã bí mật hợp tác với vương thất, nên không phải lo sau này không tìm thấy gã. Nhờ thế, em có thể tập trung vào cải thiện bản thân, mà thầy cũng có thể thử đến vài nơi thầy hồi tưởng lại, thức tỉnh thêm nhiều ký ức. Ha ha, vận khí của em không tệ đâu. Thầy đã luôn ngầm quan sát người của MI9 và vương thất, dùng nó để xác định hành tung của Ince Zangwill. Trong này, trang viên Hoa Hồng Đỏ là một địa điểm trọng yếu, thầy đã luôn lang thang quanh khu vực này. Nếu không, thầy đã chẳng thể chạy tới cứu em nhanh đến vậy.”
Nói đến chuyện này, Klein lập tức cảm thấy hơi xấu hổ:
“Thầy Azik, thầy không thấy khó hiểu vấn đề tại sao em lại không chết à?”
“Thầy cũng thường xuyên bước vào quan tài rồi lại thức tỉnh mà. Đây là chuyện thầy đã nhớ lại trước đó.” Azik mỉm cười, hoàn toàn chả để tâm, “Mà trong ký ức không hoàn chỉnh của thầy, dù điều đó rất hiếm thấy với những người khác, nhưng cũng không phải không có ngoại lệ.”
Thường xuyên bước vào quan tài rồi lại thức tỉnh á… Thường xuyên á? Klein chợt nhận ra vấn đề hắn luôn e ngại bấy lâu hóa ra lại chẳng là cái đinh gì trong mắt một vị quyền năng thực sự.
Quả không hổ là “Người Bất Tử” của đường tắt ‘Tử Thần’… À thì, thầy Azik từng nói, thầy đã dừng lại ở Danh sách này một khoảng thời gian rất dài, nghĩa là thầy đã thăng cấp lâu rồi… Klein trầm tư, hỏi với chút phiền muộn:
“Thầy Azik, liệu Ince Zangwill có phát hiện ra em chính là Klein Moretti không ạ?”
Hắn sợ Ince Zangwill sẽ trả thù Benson và Melissa.
“Hẳn là không. Nhiều nhất thì gã cũng sẽ chỉ cho rằng chúng ta quen nhau từ lâu, hoặc em là, là…theo cách nói của cảnh sát, thì là người cung cấp thông tin của thầy.” Azik hồi tưởng lại, nói, “Nhưng món Vật Phong Ấn cấp 0 đó có thể sẽ nhận ra, cơ mà em không cần lo làm gì.”
“Tại sao ạ?” Klein hỏi ngược lại.
Không biết Azik vừa nhớ lại chuyện gì, biểu cảm của ông bỗng trở nên hơi cổ quái, như thể ông vừa muốn cười, nhưng lại vừa cảm thấy kinh khủng:
“Vật Phong Ấn cấp 0 đó sẽ luôn luôn muốn thử viết về cái chết của chính chủ nhân nó. Dường như đây là bản chất của nó, không thể thay đổi. Thông tin quan trọng này có thể khiến Ince Zangwill ăn thiệt lớn vào thời khắc mấu chốt, thầy không nghĩ nó sẽ chủ động tiết lộ ra. Trừ phi chuyện đó liên quan đến những thứ không thể tránh khỏi, hoặc không thể giải thích.”
Thấy thầy Azik vừa nói có cơ sở vừa chắc như đinh đóng cột, Klein thở hắt ra, dường như bệnh cảm cũng nhẹ hơn một chút.
Thấy thế, Azik bổ sung thêm một câu nữa:
“Tốt nhất là khoảng thời gian gần đây em nên rời xa khỏi Backlund. Ince Zangwill có thể sẽ dùng món Vật Phong Ấn cấp 0 kia cố gắng trả thù em, dựa vào tên giả của em.
Miễn là em không ở Backlund thì sẽ ổn thôi. Phạm vi ảnh hưởng của Vật Phong Ấn cấp 0 đó không vượt quá một thành phố lớn được.”
Tương đồng với suy đoán của mình, có hạn chế về phạm vi… Nếu không, Ince Zangwill đã hoàn toàn có thể trốn đến đại lục Nam, ẩn náu trong một thị trấn nhỏ nào đó, nhàn nhã sắp xếp vận mệnh của tất cả các mục tiêu, chẳng cần phải lo bị ai tìm tới rồi… Klein cân nhắc, hỏi:
“Một chuyến quay lại Backlund ngắn chỉ trong ngày, hoặc nửa ngày, thì không sao chứ ạ? Điều kiện tiên quyết là em sẽ thay đổi thân phận và ngoại hình.”
Nói xong, hắn xoa xoa mặt, trong nháy mắt đã trở về hình dạng lúc còn ở Tingen.
Lông mày Azik khẽ động đậy, ông nhẹ gật đầu:
“Không sao.”
Ông quay đầu nhìn ra nơi xa xăm, nơi mình không thể thấy:
“Dường như thầy đã bị tồn tại mạnh mẽ của Giáo hội Đêm Tối để mắt tới rồi. Tốt nhất là em đừng đi bên cạnh thầy, không thì sẽ bị vạ lây đấy. Ha ha, họ rất hứng thú với đặc tính phi phàm có liên quan đến Tử Thần nhỉ.”
“Vâng, em chuẩn bị ra biển, vừa tiêu hóa ma dược, vừa tìm kiếm mỹ nhân ngư, đây là điều kiện thăng cấp của em.” Klein trình bày kế hoạch của bản thân.
Azik nghiêng đầu:
“Mỹ nhân ngư à? Mỹ nhân ngư đã biến thành tử linh thì có được không? Thầy có thể kiếm được ít nhất bốn con.”
“Chắc là…không được đâu ạ…” Klein giơ tay đỡ trán.
Trực giác của hắn mách bảo chuyện này chắc chắn là sẽ không được, nhưng hắn định sẽ lên phía trên sương xám xem bói một chút, thử xác nhận lại.
Azik không lấn cấn vấn đề mỹ nhân ngư nữa, chuyển nói:
“Nếu có gì, em cứ liên hệ thông qua người đưa tin.”
Người đưa tin… Klein đột nhiên chột dạ và xấu hổ:
“Nó, nó đã tử trận trong cuộc chiến giữa em và ngài A rồi. Nó đã cứu em một mạng.”
Azik nhìn hắn một cái, lắc đầu cười:
“Không phải lo. Miễn là không bị giết chết bởi cường giả cấp Thiên Sứ hay bằng phương pháp đặc thù, thì chỉ cần Minh giới còn tồn tại, nó sẽ có thể từ từ phục sinh ở đấy.
Mà trước đó, nếu là người đưa tin tương tự thì thầy cũng có, có…ờm, thầy cũng không đếm hết bao nhiêu nữa.”
Nghe như thể thầy có cả một quân đoàn người đưa tin khổng lồ hùng mạnh vậy? Klein há miệng ra, không nói nên lời.
Hắn đã không còn quá xấu hổ nữa, tò mò hỏi:
“Thầy Azik, Minh giới, hay nói cách khác là Địa Ngục, rốt cuộc ở đâu ạ?”
“Ở Linh giới. Chính xác mà nói, nó là một địa điểm đặc biệt do Tử Thần cổ đại mở ra bên trong Linh giới.” Azik không giấu giếm.
Tử Thần cổ đại? Có phải chính là vị Cổ Thần Thủy Tổ Chim Bất Tử Gregrace không… Hóa ra Minh giới lại thuộc về Linh giới, chẳng trách sao cấu trúc cơ bản trong thần bí học lại là “Thế giới thực” – “Linh giới” – “Tinh giới”, chứ không bao gồm Minh giới và Vực Sâu… Klein đang định hỏi tiếp, chợt nhớ ra gì đó, vội vàng nói:
“Thầy Azik, em lấy được một tấm Lá Bài Khinh Nhờn do Rossell Đại Đế chế tác, bên trong chứa đựng bí mật của Danh sách cao. Em tin nó có thể giúp thầy nhớ lại được nhiều chuyện hơn. Nhưng giờ thầy phải chờ một chút, nó được cất giấu ở Backlund.”
Klein không nhắc tới treo thưởng, sợ rằng sẽ để lộ bí mật về Hội Tarot, lộ ra mảnh không gian thần bí phía trên màn sương xám và nhóm người tiểu thư ‘Chính Nghĩa’. Do đó, hắn chỉ có thể dùng phương thức tế nhị này để bày tỏ lòng biết ơn cho sự trợ giúp và hy sinh của thầy Azik.
Azik kinh ngạc nhìn hắn một hồi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
“Sau khi em đã lấy được nó, hãy điều người đưa tin gửi cho thầy, nghiên cứu xong thầy sẽ lập tức trả lại cho em, hoặc em có thể sao chép nội dung tương ứng cho thầy.”
Ông ngừng lại một chút, như thể cũng vừa nhớ ra điều gì đó, thế là lấy từ trong túi áo ra một chiếc găng tay mỏng đến mức trông hệt như được làm từ da người, đưa cho Klein:
“Thầy đã thức tỉnh một chút ký ức liên quan nên không còn cần nó nữa. Ha ha, đây là di vật của tên trung tướng hải tặc kia. Thầy đã đặt một chút phong ấn lên để bình thường nó không cảm thấy đói khát. Tuy nhiên, mỗi lần sử dụng xong, nhất định phải dùng máu thịt tươi và linh hồn của nhân loại để đút cho nó ăn no. Nếu không, nó sẽ hấp thụ em.”
…Đói Khát Ngọ Nguậy? Bắt nguồn từ một vị “Người Chăn Cừu” nào đó chết đi để lại? Klein lập tức nhớ lại chiếc găng tay này đại diện cho điều gì.