Người phi phàm tối qua lợi dụng trùng sắt đen để lẻn vào phòng mình, nhìn trộm tin tức hơn nữa còn để lại cảnh cáo đúng là có biểu hiện khá quỷ dị… Mắt xích danh sách mà gia tộc Antigenus nắm giữ chính là đường tắt Thầy Bói của hội Mật Tu, cả hai đều giống… Cũng chính là nói, có thể cho ra suy đoán, người phi phàm tối qua là thành viên hội Mật Tu kiêm chức gián điệp của nước cộng hòa Entis? Hoặc là không thuộc hội Mật Tu, nhưng mượn liên hệ của hội Mật Tu với nước cộng hòa Entis, lấy được phối phương và ma dược tương ứng? Klein bắt đầu cho ra giả thuyết thật táo báo, cẩn thận chứng thực:
“Điều đó có thể giải thích được vấn đề dự cảm Tên Hề của mình chẳng có tác dụng khi trùng sắt quỷ dị xâm nhập. Bởi vì nó là cùng một đường tắt, người ở danh sách cao hơn sẽ áp chế mình… Tất nhiên, hoặc là do trùng sắt đen không thể uy hiếp thực chất đến mình được…”
“Nó cũng có thể giải thích được tại sao mình vừa viết xong tình báo về Ian Wright, đêm đó đã có trùng sắc đen lẻn vào, hơn nữa còn chạy thẳng đến bàn sách… Đối phương có năng lực Thầy Bói thì sẽ khiến mọi chuyện trở nên hợp lý hơn…”
Sau khi đắn đo cân nhắc nhiều lần, Klein cảm thấy suy đoán của mình có thể đã gần với chân tướng.
“Nếu thật là người ở danh sách cao của đường tắt Thầy Bói, gã sẽ là danh sách mấy, tên gọi của ma dược gì? Có thể thao túng trùng sắt đen, chẳng lẽ là một trùm sò khác của Gánh Xiếc Thú, Nhà Thuần Thú?” Klein nửa là tự giễu nửa là buồn cười im lặng lắc đầu.
Có lẽ phối phương ma dược danh sách sau của mình sẽ lấy được từ chỗ gã… Đây chính là ý nghĩ chân chính từ gợi ý lần trước mình xem bói muốn biểu đạt? Backlund, thật đúng là Vùng đất hy vọng mà… Klein lầm bầm mấy câu, bắt đầu cân nhắc tiếp theo nên làm gì.
Nhiệt vụ ám sát Beckron đại sứ Entis, dập tắt tai họa ngầm triệt để hắn đã ủy thác đi rồi, bản thân hắn phải tự tránh hiềm nghi, hơn nữa cũng chả có năng lực làm gì.
Sau khi tiết lộ hành tung của Ian Wright cho song phương, hắn tin tưởng trong thời gian ngắn đại sứ Beckron chẳng rảnh rang để báo thù mình đâu, sẽ không gây thêm phiền phức gì cho hắn.
Tìm được vật phẩm quan trọng như lời của ông ta rõ ràng mới là chuyện ông ta quan tâm chú ý nhất.
“Nói cách khác, trước khi vật phẩm đó được tìm ra, mình sẽ an toàn. Không cần gấp gáp tìm vệ sĩ người phi phàm mạnh mẽ làm gì… Ừ, cho dù về sau có báo thù, đại sứ sẽ chẳng mời kẻ mạnh ở danh sách cao đến đối phó mình đâu. Nó vừa tồn kém lại vừa không cần thiết, dù sao thì Backlund cũng chẳng phải là sân nhà của ông ta…”
“Khả năng lớn nhất vẫn sẽ giao cho người phi phàm tối qua lợi dụng trùng sắt đen lẻn vào phòng mình, gã thấp nhất là danh sách 7, thậm chí có khả năng là danh sách 6, danh sách 5, có đủ thực lực hơn nữa còn quen thuộc tình huống… Đến lúc đó mình cứ mời vệ sĩ theo tiêu chuẩn này là được… Hy vọng trước lúc đó, đại sứ sẽ không ha lệnh…” Klein đờ người nhìn màn sương mù cuối cùng đã tan đi bên ngoài cửa sổ.
Hắn quyết định tối nay lại tiếp tục đến quán rượu Người Dũng Cảm, một là muốn thông qua Kaspars tiếp xúc với những người phi phàm khác, xây dựng nền tảng cho việc lựa chọn được vệ sĩ phù hợp sau này. Hai là tìm cơ hội bán đặc tính phi phàm của Meursault đi, tích góp chút tiền mặt. Ba là xem thử có ai bán vật phẩm thần kỳ nào lợi hại, nhằm tăng cao năng lực của mình, đây là kế hoạch chẳng bao giờ bị quá hạn.
Sau khi xác định được ý tưởng, Klein giả bộ nhàn nhã xem báo, mãi cho đến khi trời tối đen mới chậm rãi đứng dậy, tự nấu cho mình một nồi canh đuôi bò cà chua.
Ăn uống no nê, hắn theo thường lệ kéo màn cửa sổ, quyết định đêm nay sẽ không mở ra nữa.
Tiếp đó hắn tự mình kêu gọi chính mình, tự mình hưởng ứng chính mình, biến thành linh thể đặc thù, chuyển còi đồng Azcot, đặc tính phi phàm Meursault, bùa chú tự chế, các loại vật liệu và bài Tarot trên màn sương mù xám về lại thế giới hiện thực, chỉ để lại mấy thứ lặt vặt như hợp đồng chế thức nhiễm máu.
Klein làm xong tất cả, trang bị xong mấy thứ cần thiết, thực lực của hắn đã trở về lại hồi đỉnh cao, lần nữa trở thành nửa chuyên gia Thần bí học.
Sửa sang lại cổ áo, hắn cầm lấy mũ và gậy batoong, rời khỏi số 15 phố Minsk.
…
Phố Đường Sắt, trong quán rượu Người Dũng Cảm.
Klein dùng một ly bia đổi lấy được tin tức, tìm được Kaspars trong một phòng đánh bài nào đó, đối phương đang vừa chơi “Đấu tà ác” vừa đặt cược một tay đấm quyền anh nào đó bên ngoài, sống khá thích ý.
Hoàn cảnh quen thuộc này làm Klein nhớ tới lần trước gặp được Marik đang chơi Texas với mười mấy cái xác sống, hắn chợt thấy mừng vì lúc trước mình không mang theo còi đồng Azcot.
Nếu lúc đó mình mang theo còi đồng thầy Azcot cho, đoán chừng mười mấy cái xác sống của Marik sẽ làm phản ngay tại chỗ, nhiệt tình hiếu khách “chiêu đãi” mình… Không biết vẻ mặt lúc đó của gã ta sẽ thế nào nhỉ… Klein đứng cạnh cửa, gật đầu ra hiệu với Kaspars Calening.
Kaspars che lại lá bài, văng tục một câu, đứng dậy đi đến cạnh cửa, đè thấp giọng nói: “Tôi dẫn cậu đến một nơi, người nơi đó tuy không bằng Marik, nhưng đều khá giỏi. Còn về có giao dịch thành công không thì chẳng liên quan đến tôi. Nhưng tôi phải cảnh cáo cậu trước, không được chọc giận bọn họ, bằng không rất có thể cậu sẽ không thấy được mặt trời ngày mai đâu. Tất nhiên Backlund sau tháng 9 mà muốn nhìn thấy mặt trời cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.”
“Tôi cần trả thù lao cho ông chứ?” Klein hỏi một cách thành khẩn.
Kaspars hài lòng gật đầu: “2 bảng.”
Chừng này còn mua được một khẩu súng lục trong cửa hàng bán vũ khí đấy… Tuy bọn họ đều niêm yết giá hơn 3 bảng, nhưng về cơ bản thì có thể trả giá xuống còn chừng 2 bảng… Klein lầm bầm một câu, đưa cho Kaspars hai tờ tiền 1 bảng.
Kaspars quay đầu nói một tiếng với đám bạn đánh bài, dẫn Klein khập khiễng đi về phía nhà bếp của quán rượu, từ chỗ đó tiến vào một ngõ hẻm phía sau, vòng đến trước một căn nhà tối như bưng.
Ông ta lấy một cái mặt nạ sắt chỉ có thể che được nửa mặt đưa cho Klein, cười khẽ nói: “Cậu cứ coi như dùng 2 bảng mua.”
2 bảng của tôi có thể mua rất nhiều… Klein đeo mặt nạ lên mặt, cố ý khiến tạo hình của mình thật loạn.
Thấy hắn đã chuẩn bị xong, Kaspars gõ cửa rất có tiết tấu.
Sau bảy tám giây, tấm gỗ nhỏ trên cửa đột nhiên bị kéo ra, đằng sau lộ ra một đôi mắt màu nâu.
Bị xem xét một lúc thì Klein mới thấy cánh cửa được mở về phía sau.
Một người đàn ông đeo mặt nạ sắt đứng đó, đưa cho Klein một chiếc áo choàng có mũ trùm, nói với Kaspars với giọng khàn khàn: “Lần sau nhớ báo cho tao trước, bằng không, hừ!”
Gã đóng cửa, quay người dẫn Klein băng qua phòng khách tối om, tiến vào một phòng sinh hoạt chung ở lầu một.
Trên bàn trà chỗ đó đốt một cây nến, ánh sáng nhỏ yếu khiến cả căn phòng trở nên mờ ảo.
Trên sofa và ghế dựa xung quanh bàn trà phân biệt có mười mấy người ngồi, đều mang áo choàng trùm mũ đeo mặt nạ sắt.
Klein đã mặc xong áo choàng yên tĩnh tìm chiếc ghế dựa trong góc ngồi xuống, nghe thấy một người đàn ông với gương mặt mập mạp oán giận: “Gần đây dưới cống có rất nhiều dã thú, cắn mất rất nhiều dược thảo tôi trồng.”
“Bọn chúng rất thông minh, thảo dược có độc sẽ không bị chạm vào. Tôi cần người giúp đỡ tôi dọn sạch chúng. Mấy người biết đấy, nó không phải sở trường của tôi. Tôi am hiểu điều chế thuốc, trị bệnh cho mọi người.”