Nếu không có những tòa thần miếu khác giữa đường, không có pho tượng tương ứng, cứ thẳng một đường như vậy, sẽ xuyên qua phế tích Vương đình Cự Nhân! Đồng tử Colin bỗng co rụt.
Đó là cung điện thần linh đã từng là nơi ở của Cổ Thần “Cự Nhân Vương” Aurmir, khoảng cách từ ấy đến thành Bạch Ngân cũng không quá xa!
Hậu duệ của Quốc gia Bạch Ngân từng bị Cự Nhân thống trị suốt bao thế hệ đều biết rõ vị trí của phế tích đó nằm ở đâu, nhưng họ vẫn chưa thể hoàn thành việc thăm dò khu vực ấy, vì đó là địa điểm cực kỳ nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn cả nơi chỉ có bóng đêm thuần túy!
Dựa trên phép đảo ngược của Colin, đứa trẻ lạ và đoàn người của nó phải đi qua phế tích Vương đình Cự Nhân thì mới tới đây được.
Họ đã làm thế nào? Chẳng lẽ họ không đi một đường thẳng tắp mà vòng qua Vương đình Cự Nhân… Dù là gì đi nữa, vẫn có một con đường dẫn tới biển ở đằng sau Vương đình Cự Nhân. Mà ở phía bên kia biển rất có thể sẽ là quốc gia của nhân loại… Đó có phải niềm hy vọng cho thành Bạch Ngân không? Colin khó mà kiềm chế suy nghĩ.
Đúng lúc ấy, Derrick nhạy cảm phát hiện ra quần áo ở phần ngực và bụng của đứa bé nhuộm một màu đỏ sẫm, như thể có chất lỏng đang thấm ra.
“Em bị thương à?” Cậu cẩn thận từng chút một, hỏi.
Jack rũ đầu xuống, đáp bằng giọng kỳ cục:
“Mọc mấy thứ kinh khủng…”
Vừa nói, đứa trẻ kéo quần áo ra, để lộ vùng ngực và bụng trần trụi.
Ở đó khảm chặt hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng!
Không phải là vẽ lên, cũng không phải ghép đá quý vào, mà chúng thuần túy được cấu thành bởi mắt, mũi, miệng thực sự. Hơn nữa, dường như chúng cũng không thuộc về một khuôn mặt mà là tổng hợp lại từ ba người khác nhau.
Đột nhiên, Derrick tưởng tượng ra một hình ảnh: đứa bé Jack ăn hết bạn đồng hành, sau đó dùng mắt, mũi và miệng còn dư tạo thành một khuôn mặt quái dị trên ngực và bụng mình.
Gương mặt kia mang vẻ hiền dịu và hờ hững, khiến Derrick vô thức cảm thấy rất quen mắt.
Chỉ mất hai đến ba giây, cậu đã hiểu rõ nguyên nhân cửa sự quen thuộc:
Gương mặt này rất giống với Thiên Sứ trên bức bích họa kia, là Thiên Sứ tóc bạc dẫm chân lên dòng sông tuần hoàn!
Quả nhiên, lý do chúng ta cứ liên tục lặp đi lặp lại lần thăm dò bắt nguồn từ Thần! Một ý nghĩ ập đến trong lòng Derrick, cậu đột ngột thốt ra một câu nói, tựa như câu thần chú để giải trừ đi nghịch cảnh.
“Tường Vi Chuộc Tội!” Cậu trịnh trọng kêu lên.
Jack ngẩng đầu lên nhìn cậu đầy ngạc nhiên, rồi miệng nó toét ra, hai khóe môi nhếch cao đến tận mang tai:
“Tôi đói quá…
Đói quá…”
…Derrick đứng hình, chứng kiến một trận chiến kịch liệt.
Đến khi lấy lại được ý thức, cậu đã nhận ra bản thân đang ngồi bên đống lửa trong địa điểm dựng trại.
“Tường Vi Chuộc Tội” không phải là câu thần chú… Cậu bắt đầu kiểm điểm sâu sắc.
Lần thăm dò thứ bảy sẽ sớm bắt đầu. Derrick đã thử nghiệm một lần nên không còn hành động khác thường nữa, nhưng cậu vẫn chủ động kiểm tra lại bức bích họa có dòng “Tường Vi Chuộc Tội” kia.
Như cũ, tiểu đội thăm dò bước vào đại sảnh dưới lòng đất, nơi chứa đựng tế đàn cùng pho tượng thần. Họ tìm thấy một đứa trẻ rõ ràng rất quỷ dị tên Jack.
Sau cuộc đối thoại quen thuộc, Derrick một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt được ghép lại từ ngũ quan của những người khác nhau.
Đã có kinh nghiệm, cậu không làm gì kích động đứa bé nữa, chỉ trầm giọng nói với “Kẻ Săn Ma” Colin:
“Thưa ngài ‘Thủ lĩnh’, khuôn mặt trên ngực của nó rất giống với gương mặt của Thiên Sứ trong bức bích họa phía trên kia. Chính là bích họa hình Thiên Sứ tóc bạc, dưới chân có một dòng sông nối liền, ở góc là hàng chữ “Tường Vi Chuộc Tội”.”
“Kẻ Săn Ma” Colin thoạt khẽ giật mình, chợt nhíu mày.
Ông ta vừa nhìn chằm chằm và an ủi đứa bé Jack, vừa dùng khóe mắt dò xét Derrick.
Im lặng vài giây, ông mới hạ giọng, nói:
“Vì cậu nhắc đến chuyện này, cậu khiến ta liên tưởng đến vài thứ nhất định.”
Không đợi Derrick hỏi lại, ông ta đã tự tiếp tục:
“Chúng ta đã nghiên cứu bức bích họa này một thời gian dài rồi, chỉ đơn thuần cho rằng nó miêu tả một Thiên Sứ dẫn đường và một đám tu sĩ khổ hạnh đi hành hương, có lẽ nhóm người này được gọi là Tường Vi Chuộc Tội.
Con sông có hạ lưu nối liền với đầu nguồn biểu thị cho tuần hoàn, chúng ta giải đọc là, hành trình hành hương cứ lặp đi lặp lại.
Mà giờ nhìn lại, xem ra nó được dùng để đánh dấu danh tính của Thiên Sứ kia.
Đó chính là ý tưởng mà cậu khiến ta nghĩ ra, vì Amon đã từng trốn trong cơ thể cậu.”
“Tại sao vậy ạ?” Derrick ngơ ngác.
“Kẻ Săn Ma” Colin lại nhìn chăm chăm vào đứa nhóc Jack, nói:
“Con trùng Amon để lại có ký hiệu tượng trưng cho thời gian. Còn dòng sông tuần hoàn thường có liên quan tới vận mệnh. Đặt cả hai chung một chỗ, nó nhắc ta nhớ đến vài quyển sách đã từng đề cập tới chúng, nhưng ta không chắc chắn về tính chân thực.
Thời điểm Chúa Sáng Tạo Hết Thảy, Thần Toàn Trí Toàn Năng hướng sự chú ý của mình lên thế giới này, bên người Thần từng có rất nhiều Thiên Sứ vây quanh. Trong đó, thủ lĩnh của tất cả các Thiên Sứ, tiệm cận với Thần tọa nhất chính là Thiên Sứ Chi Vương. Tổng cộng có tám vị, tên của các Thần đã biến mất trong lịch sử dài đằng đẵng. Chỉ còn vài ghi chép nhất định, có thể giản lược hoặc tỉ mỉ.
Truyền thuyết kể rằng, trong tám vị Thiên Sứ Chi Vương này còn có vị là dòng dõi thần linh.
Trong số họ, hai vị Thiên Sứ Chi Vương có danh hiệu lần lượt là “Thiên Sứ Thời Gian” và “Thiên Sứ Vận Mệnh”.”
Derrick chợt bừng tỉnh, xác nhận lại:
“Ngài cho rằng Amon chính là “Thiên Sứ Thời Gian”, còn người trên bức bích họa kia là “Thiên Sứ Vận Mệnh” à?”
“Tạm thời ta không thể xác định được. “Thiên Sứ Thời Gian” chỉ có duy nhất một danh hiệu được lưu truyền đến tận bây giờ. Trong khi “Thiên Sứ Vận Mệnh” lại được ghi chép khá kỹ…” “Kẻ Săn Ma” Colin bỗng hít một hơi thật sâu.
Ngay sau đó, ông ta trầm giọng, cất tiếng:
“ “Thiên Sứ Vận Mệnh” – Kẻ Nuốt Đuôi Ouroboros.”
…
Chạng vạng tối, bên trong tòa nhà dưới lòng đất thuộc gia tộc Odora.
Emlyn White nhìn chiếc quan tài sắt đen, nói với vị Huyết tộc cổ đại nằm bên trong:
“Thưa Đấng Nibbs, tôi chấp nhận nhiệm vụ của Thủy Tổ!”
Nibbs đáp bằng giọng già nua:
“Tốt lắm.
Ngươi muốn bắt đầu vào lúc nào? Ngươi có tâm nguyện gì chưa thể hoàn thành không?”
“…” Nghe Đấng Nibbs hỏi tâm nguyện của bản thân, bắp chân Emlyn White mềm nhũn ra. Anh ta suýt thì hối hận.
Anh ta cứng đầu cứng cổ đáp:
“Không cần đâu ạ!
Chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ.”