Chung Hàn ngoại trừ tìm được đồ của Trương Ức Dao, tiến triển nhất là trải qua một phen nỗ lực, cuối cùng anh cũng đã xác định thân phận chủ cũ của tủ quần áo kia.
“Vậy sao? Lợi hại vậy, việc này cậu cũng có thể tra ra, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.” Đới Húc nhìn đồng hồ, “Đi thôi, tôi đây phải đi tìm người tâm sự, xem có thể tra được đồ vật gì quan trọng không.”
“Tôi đương nhiên lợi hại, có điều lần này là cậu và Phương Viên phát hiện chữ viết trên tủ quần áo có tác dụng chủ yếu, bằng không phương hướng xác định cũng sẽ không nhanh như vậy.” Tuy rằng Chung Hàn trước sau đều tự tin, nhưng không hề có ý chối bỏ công lao của họ, “Cả năm người chúng ta không thể qua cùng một lúc, thế trận quá lớn, dễ kinh động đối phương, có khi dọa người ta sợ tới mức không dám nói chuyện, càng đừng nói lỡ đâu có liên lụy gì đó.”
“Việc này dễ làm, như vậy đi, Phương Viên, em đi cùng chúng tôi, Lâm Phi Ca và Mã Khải ở lại điều tra học bạ của Trương Ức Dao, xem có thể liên lạc với bạn bè thời cao trung của cô ấy không, xác nhận xem có bạn học nam họ Lư khá thân với cô ấy, hơn nữa cũng học đại học ở thành phố A này không.” Đới Húc không hề cảm thấy vấn đề này có gì đáng để khó xử, lập tức phân công công việc kế tiếp.
Phương Viên đương nhiên không có ý kiến, gật đầu, chuẩn bị theo Đới Húc và Chung Hàn rời đi, Lâm Phi Ca lại lên tiếng dị nghị: “Lão Đới, anh có phải hơi bất công rồi không? Mỗi lần ra ngoài đều dẫn theo Phương Viên, giống như đặc biệt chăm sóc cô ấy, anh khi nào mới có thể dẫn em cùng ra ngoài?”
“Chờ em không sợ thi thể, ở hiện trường không còn nôn mửa rồi nói.” Đới Húc không để bụng, cười ha ha đáp lại một câu.
Lâm Phi Ca còn muốn nói gì đó, lại thấy Chung Hàn đứng cạnh Đới Húc cười như không cười nhìn mình chằm chằm, lời tới bên miệng đành phải nuốt xuống, không dám nói ra, cô cũng không biết bản thân đã có chuyện gì, rõ ràng Chung Hàn rất đẹp trai, hiện tại cũng chỉ im lặng nhìn mình, nhưng trái tim cô lại nhịn không được mà run rẩy.
“Tôi nói mà, cậu từ khi nào lại hết lười biếng như vậy, ngay cả đức hạnh cũng không màng?” Chung Hàn rốt cuộc cũng không nhìn Lâm Phi Ca nữa, trừng mắt liếc Đới Húc một cái, nói, “Dẫn dắt thực tập sinh phải có bộ dáng của hướng dẫn, dạy các kỹ năng cũng được, sau khi tốt nghiệp trở thành cảnh sát giỏi cũng thế, điều đầu tiên phải học chính là phục tùng lãnh đạo, nghe theo chỉ huy, cậu xem bọn họ tới chỗ của cậu, toàn bộ đều thượng bất chính hạ tắc loạn (1), hướng dẫn không ra hướng dẫn, thực tập không ra thực tập, đúng là rối tinh rối mù.”
(1) Thượng bất chính hạ tắc loạn: Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được
Đới Húc sớm đã quá quen Chung Hàn thuyết giáo với mình, khoanh tay, bộ dáng không để bụng: “Tính cách tôi chính là như vậy, hết cách rồi, cậu xem, nếu cậu nói rành mạch như thế, chỗ tôi có ba người, tùy tiện tặng cậu một hai người, cho cậu thực hành, làm gương tốt cho tôi được không?”
“Không có thời gian rảnh.” Chung Hàn trừng mắt, tức giận nói.
Vừa rồi bề ngoài Chung Hàn là chèn ép Đới Húc, nhưng trên thực tế là đánh vào mặt Lâm Phi Ca, Mã Khải không trực tiếp tham dự cuộc đối thoại cũng thầm cảm thấy Phương Viên được thiên vị không khỏi xấu hổ. Bản thân Lâm Phi Ca nghe hai người kia nói xong, ngược lại bật cười, nói với Chung Hàn: “Sư tỷ phu, anh đừng cho là thật, em chỉ nói đùa thôi, ngày thường em không như thế với hướng dẫn! Có điều, may là Phương Viên của bọn em không đi theo anh, anh nghiêm khắc thật quá đáng sợ, nếu Phương Viên theo anh, thế nào cũng bị anh tôi luyện tới da cũng không còn!”
Chung Hàn không trả lời, cầm chìa khóa xe một mình ra ngoài trước, Đới Húc lần nữa dặn dò việc Mã Khả và Lâm Phi Ca cần làm, lúc này mới dẫn Phương Viên đuổi theo.
“Vừa rồi cậu không cần phải thế.” Xuống lầu lên xe, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có ba người, “Một cô bé, không tim không phổi cũng không phải chuyện lớn, đâu nhất thiết phải so đo.” . Truyện Đoản Văn
Chung Hàn bĩu môi: “Đơn giản là tôi không thích những người như vậy, già hay trẻ có đều không liên quan, hơn nữa rốt cuộc là không tim không phổi hay nhiều tim nhiều phổi, việc này mỗi người một ý. Cậu nói xem cậu trái tim cậu khi nào mới lớn được hả?”
“Một tim là đủ, quá lớn thì làm gì? Cũng không thể đem bán lấy tiền.” Đới Húc cười cười, căn bản không thèm để ý, “Con người cả đời khó có khi hồ đồ, không liên quan tới người hay việc lớn hà tất phải so đo thêm mệt.”