Ra khỏi phòng tắm, nhìn phòng khách và phòng ăn sạch sẽ, ngay ngắn, chứng kiến ánh nắng mặt trời xuyên qua từng tầng mây chiếu thẳng qua kính cửa sổ trong suốt, rải ra từng tia màu vàng nhạt trong nhà, hắn bỗng cảm thấy đã đạt được một thành tựu nào đó, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Đến giờ thưởng cho bản thân một bữa trưa rồi. Mình sẽ tìm một nhà hàng thật tốt… Klein quay lên tầng hai, thay đồ.
Khi hắn lật xem tạp chí trong lúc chờ đến giờ ăn trưa, chuông cửa bỗng vang lên.
“Sắp năm mới rồi mà vẫn còn người đến ủy thác nhiệm vụ sao?” Klein đứng dậy bước đến cửa, hạ quyết tâm sẽ từ chối.
Dù hắn chỉ còn có 34 bảng tiền mặt, nhưng để tránh bị cuốn vào cuộc giao tranh của hoàng thất, hắn phải “nghỉ phép” sớm hết mức có thể, không thể nhận nhiệm vụ nữa.
Điều khiến hắn ngạc nhiên là vị khách không phải người lạ, mà chính là lão quản gia của hoàng tử Edessak.
Người quản gia già mặc bộ trang phục đuôi tôm, đáp lễ với vẻ không kiêu căng, cũng không làm mất đi phẩm giá:
“Thám tử Moriarty, hoàng tử điện hạ đang chờ ngài trong chiếc xe đỗ ở đầu phố. Người muốn biết tiến độ điều tra của ngài đã đến đâu.”
Mất kiên nhẫn thế cơ? Cũng được, mai mình đỡ phải đến trang viên Hoa Hồng Đỏ… Klein nhanh chóng sắp xếp lại những lời giải thích đã nghĩ tối qua, đáp lại với vẻ bình tĩnh:
“Được.”
Hắn đang định lấy mũ treo trên móc xuống, đột nhiên cảm thấy một cơn đau xộc lên từ bụng, là kiểu đau khiến hắn muốn ghé thăm nhà vệ sinh.
Sau khi chịu đựng một hồi, hắn nhận ra không thể tiếp tục nhịn thêm được nữa, hối lỗi nói với vị quản gia già:
“Tôi vô cùng xin lỗi, tôi cần phải dùng nhà vệ sinh trước đã, bụng tôi không ổn lắm.”
Người quản gia già không hề bày ra biểu cảm khác thường nào:
“Đó là quyền của ngài.”
Sau một hồi thoải mái giải quyết những thứ cặn bã tồn đọng trong ruột già, Klein rửa tay, quay trở lại ngưỡng cửa.
Đúng lúc ấy, hắn nhận ra người quản gia già không còn đứng chờ ở chỗ cũ nữa. Người đứng đợi bên ngoài là một hầu gái tóc nâu xoăn.
“Hoàng tử điện hạ đã truyền tôi đến đây gửi lời xin lỗi tới ngài; ngài ấy vẫn còn công chuyện, không thể chờ quá lâu. Xin ngài hãy quay lại trang viên Hoa Hồng Đỏ vào ngày mai hoặc chiều ngày kia.” Hầu gái cúi đầu, cẩn thận làm lễ.
Còn chưa tới mười phút mà, mình cũng đã nhanh hết sức có thể rồi… Thường mình còn cầm báo ngồi thêm một lúc nữa cơ… Klein mỉm cười:
“Không thành vấn đề.”
Nhận được lời đáp, người hầu gái đã hoàn thành nhiệm vụ lập tức cảm thấy cơn nặng trĩu trên ngực được vơi bớt. Cô ta khẽ cười, đáp:
“Thám tử Moriarty, ngài lại lỡ mất vị tiểu thư kia rồi.”
“Hả?” Klein cảm thấy mờ mịt.
Hầu gái hạ giọng xuống:
“Lần này vị tiểu thư kia đi cùng hoàng tử điện hạ. Cô ấy là người đề nghị đến thăm ngài.”
Cuối cùng mình lại lỡ mất cô ta vì bị đau bụng sao? Có gì đó sai sai… Klein hơi nhíu mày.
…
Bên trong một căn phòng trải thảm êm dày.
Một chiếc bút lông bị giữ chặt, liền ngừng viết.
Bên dưới cuốn sổ mở, có rất nhiều dòng chữ và từ ngữ cùng vô số vết gạch xóa:
(Gạch xóa)
[Mục tiêu có ý định thoát khỏi sự khống chế, nhưng không may thay, trước khi cô ta xuống tầng dưới, thám tử Sherlock Moriarty đã đi mất.]…
(Gạch xóa)
[Mục tiêu đã tác động vào những hầu gái xung quanh, nhưng quản gia của hoàng tử Edessak, Funkel đã tình cờ phát hiện ra, liền xử lý vấn đề.]…
[Mục tiêu lại trật khỏi đường ray. Cô ta tham gia đám tang của Taslim thay cho hoàng tử Edessak. Tuy nhiên, sau khi nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, cô ta nhận ra mình chẳng thể nào phân biệt được ai là Sherlock Moriarty, chỉ đành lỡ mất cơ hội.]…
[Sherlock Moriarty đến trang viên Hoa Hồng Đỏ để điều tra, nhưng lại không đúng thời điểm chút nào, mục tiêu đã cưỡi ngựa đến sân golf rồi.]…
(Gạch xóa)
[Mục tiêu lại chiến thắng sự sắp đặt một lần nữa, giật dây hoàng tử Edessak đi thăm Sherlock Moriarty. Xui thay, Sherlock Moriarty lại vừa lúc bị đau bụng, đành phải vào nhà vệ sinh mất 7 phút 45 giây. Hoàng tử không thể nào chờ được.]…
Người đàn ông trung niên có ngũ quan như tạc nhưng bị mù một mắt đặt cây bút lông chim xuống, nhìn người phụ nữ bên cạnh, nói:
“Rốt cuộc các ngươi đã đặt cái gì lên người ả? Liên tục phá bỏ giới hạn sẽ sinh ra vấn đề rất lớn.”
Người phụ nữ kia cười nhẹ:
“Chỉ là một sự cố thôi, không phải lo, sẽ chẳng gây nên vấn đề gì đâu.”
Vừa nói, cô ta vừa vén hết tóc lên, lộ ra chiếc cổ dài trắng nõn.
Sau đó, cô ta chậm rãi thoa đủ thứ lên mặt, khiến vẻ ngoài càng thêm cuốn hút.
Thấy đối phương thoải mái mặc trang phục và đeo trang sức, người đàn ông trung niên có mái tóc vàng kim hơi cau mày lại:
“Ngươi định đi đâu?”
Người phụ nữ kia không trực tiếp trả lời, chỉ cười đáp:
“Cẩn thận cây bút lông chim trên tay ngươi đấy. Lần trước suýt nữa thì ngươi đã phải đổi cơ thể với người khác rồi.”
“Ngươi không phải nhắc ta.” Người đàn ông trung niên với đôi mắt xanh biển sẫm gần như đen nghiêm mặt đáp.
Người phụ nữ thắt chặt đai lưng khiến cho bản thân trông càng thêm mảnh mai, rồi cô ta lười biếng duỗi lưng một cái, che miệng ngáp:
“Ta đến thăm ngài A của Hội Cực Quang một chút.
Hy vọng y thực sự điên rồ như lời đồn.”
Khi cô ta vừa nói, biểu cảm trên gương mặt người đàn ông trung niên đột ngột trầm xuống. Bởi vì cây bút lông chim trông như bình thường kia đã bắt đầu tự động viết, như thể được cầm bởi một bàn tay vô hình.