Jurgen nghiêm túc lắc đầu:
“Bà nội tôi không nỡ phải chia cách với Brody, cứ khăng khăng đòi mang nó theo. Tôi đã hỏi rồi, miễn là chúng tôi để nó trong lồng, mua một vé nguyên giá, nó cũng sẽ được ở trên xe lửa hơi nước. Nhưng phải luôn chú ý giữ vệ sinh cái lồng kẻo làm không khí phía trên bị ô nhiễm.”
Thành thật mà nói, thứ mùi trong toa xe hạng ba là đủ để che lấp mùi thối của c*t mèo rồi… Klein khẽ cười, nói:
“Chắc Brody không vui vẻ gì khi phải ra ngoài đâu nhỉ?”
“Nhưng nó càng không nỡ rời xa bà nội tôi.” Jurgen đáp.
Anh ta ấn mũ xuống, chuyển chủ để:
“Tôi đến đây để thông báo với anh, nếu khoảng thời gian này anh cần nộp tiền bảo lãnh hay xử lý tranh chấp gì liên quan tới pháp luật, anh có thể tìm đồng nghiệp của tôi. Đây là danh thiếp của anh ta, tôi đã đánh tiếng với anh ta, năm nay anh ta sẽ không rời khỏi Backlund.”
Chuyên nghiệp ghê, thậm chí anh ta còn cân nhắc tới vấn đề này… Tuy nhiên, giờ mình không cần nữa, mình đã là người thu thập thông tin cho Trái Tim Máy Móc rồi, dưới tình huống bình thường sẽ không bị bắt vào đồn cảnh sát đâu… Klein cười cảm ơn, cầm tấm thẻ đút vào túi áo trong.
Jurgen cũng chẳng định vào nhà tán gẫu, anh ta lập tức giơ tay lên, nói:
“Tôi còn phải ghé qua vài căn hộ nữa. Sherlock, hẹn mai gặp lại, không, hẹn năm sau gặp lại.”
“Vậy thì tôi phải nói trước một câu rồi, chúc gia đình anh một năm mới vui vẻ.” Klein cười, phất tay.
Đưa mắt nhìn luật sư Jurgen bung dù rời đi, Klein đóng cửa lại, vào ngồi trong phòng khách.
Lúc này, trừ ngọn lửa xèo xèo dưới chiếc nồi trong phòng bếp, không còn bất cứ âm thanh nào trong nhà nữa. Bầu không khí yên tĩnh đến nỗi Klein có thể nghe thấy tiếng xe ngựa đi lại ngoài cửa.
Hắn chậm rãi nhìn quanh một vòng, quan sát bàn trà, hợp đồng, tủ kính, bút, chén sứ, bàn ăn, ghế, vách tường.
Thu lại ánh mắt, Klein dựa vào lưng ghế sofa, nhìn bầu trời tối mịt và ánh sáng lờ mờ của đèn khí gas bên đường ngoài cửa sổ. Trong sự lạnh lẽo và yên ắng, hắn thở dài:
“Năm mới à…”
…
Tia chớp dần lắng xuống, bóng đêm trở thành kẻ thống trị mặt đất.
Trải qua nhiều trận chiến nhỏ lẻ, không ngắn cũng chẳng dài, cuối cùng tiểu đội thăm dò của thành Bạch Ngân cũng đến được nơi cần đến.
Dưới ánh sáng không chiếu quá xa từ đèn lồng da thú, Dereck Berg nhìn thấy tường thành đã hoàn toàn sụp đổ, nhìn thấy một con phố bị phá hoại tới mức cỏ dại cũng không mọc nổi.
Hai bên đường là nhà cửa sụp đổ, chỉ một chút là còn miễn cưỡng đứng được. Tuy nhiên, bề mặt chúng đều loang lổ, tràn ngập dấu vết của thời gian.
Màu sơn chủ đạo là hai màu trắng và xanh, kiến trúc đỉnh nhọn hoàn toàn khác với thành Bạch Ngân. đã hoàn toàn bạc màu, khiến người ta khó mà tưởng tượng ra hình dạng ban đầu của chúng.
Song, qua đó Dereck đã có thể nhận ra quá khứ của tòa thành này. Nó chắc chắn đã trải qua một thời gian lịch sử rất lâu dài với dân cư đông đúc, là một nền văn minh tự phát triển trong niên đại hắc ám.
Con người ở đây ăn ma dược, sửa chữa nhà cửa, bảo vệ tường thành. Khoảng năm, sáu đội hoặc nhiều hơn ra ngoài thăm dò, săn bắn quái vật, tìm kiếm tài nguyên cần thiết để sinh tồn.
Họ sẽ chúc mừng cho bất cứ thời gian yên ổn ngắn ngủi nào, hiến tế cho thần linh, khát cầu được đáp lại. Họ sẽ sinh ra thế hệ sau, khiến hy vọng kéo dài.
Vậy mà, đến cuối cùng, họ lại vĩnh viễn biến mất trong bóng đêm, mất đi toàn bộ thanh âm, chỉ còn lại là một nhúm phế tích.
Phế tích này tựa như một phần mộ lớn, chôn cất cả một nền văn minh đã từng vật lộn để sống sót, nhưng rồi phải tiêu tan trong ảm đạm.
“Kẻ Săn Ma” Colin nhìn quanh, biểu cảm có chút u sầu, tựa như nhìn thấy tương lai của thành Bạch Ngân.
Ông ta chỉ phía trước, nói:
“Những khu vực khác đã được dọn dẹp rồi.”
“Tòa thần miếu kia ở ngay trung tâm thành.”
Tiểu đội thăm dò hơi tản ra, nhưng vẫn duy trì trật tự, không hề thả lỏng sự phòng bị.
Sau khi đi qua một khu phế tích không biết đã bị hủy diệt bao lâu và một con phố yên tĩnh đến mức khiến người khác phát cáu, Dereck cuối cùng cũng trông thấy một chiếc đài cao rộng được xây hoàn toàn bằng sức người.
Trên đỉnh đài cao có một kiến trúc bị sụp đổ mất phân nửa. Trông nó cực kỳ giống như bất cứ ngôi thần miếu nào ở thành Bạch Ngân, đều có cột đá chống mái vòm, tạo nên lối vào hình vòm.
Phong cách của nó hoàn toàn khác biệt so với những công trình khác. Quả nhiên là về sau họ đã đổi sang tin “Chúa Sáng Thế Sa Ngã”… Suy nghĩ vừa thoáng qua đầu Dereck, cả bốn chiếc đèn lồng liền đồng thời tắt ngúm!
Đột nhiên, cả tiểu đội thăm dò bị chìm trong bóng tối thuần túy. Không có một tia chớp nào trên bầu trời, nến trên đất cũng mất đi ánh sáng, toàn bộ hơi thở nhân loại xung quanh cũng giống như đã biến mất sạch sẽ.
Nháy mắt, cơ thể Dereck thẳng căng, cậu cảm thấy như có con quái vật nào thè dài chiếc lưỡi ra khỏi bóng tối mà liếm da đầu mình. Nhưng linh cảm mách bảo cậu thực ra chẳng có gì hiện ra cả.
Lúc này, bên tai cậu vang lên một giọng nói non nớt, bất lực, hoảng hốt, khô khốc.
Đó là tiếng một đứa trẻ đang thì thầm:
“Cứu tôi với… Cứu tôi với…”
Dereck nhất thời ngây người, không biết phải phản ứng ra sao, nhưng trong chớp mắt, một tia sáng bụi bặm đã lóe lên trước mắt cậu.
Từng hạt bụi liên tiếp nổ tung, dấy lên từng vệt sáng bạc trắng, chiếu rõ toàn khu vực xung quanh.
Colin nhìn Dereck chằm chằm, trầm giọng xuống, hỏi:
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Dereck lập tức tỉnh ngộ, xấu hổ đan hai tay vào nhau để trước cằm, giống như đang cầu nguyện.
Cả cơ thể cậu tức khắc ngập trong những quầng sáng trong vắt, khiến bóng tối tứ phía rút lui không một tiếng động.
Những đội viên khác nhẩm chuẩn thời gian, lại đốt một ngọn nến lên.
Nhờ có “Kẻ Săn Ma” phản ứng kịp thời, lần này không có đội viên nào mất tích, cũng không có thành viên mới hiện ra.
Colin dời tầm mắt đang quan sát Dereck chăm chăm, nhìn tòa thần miếu bị hủy hoại một nửa trên đỉnh đài cao. Ông ta nghiêm chỉnh cất tiếng:
“Từ giờ, chúng ta không thể sơ sẩy nữa, phải đề phòng ở mức tối đa.”