– Được rồi, nói thật cho ngươi biết, kỳ thực là Trưởng công chúa không muốn gả nữ nhi cho ngươi.
Phạm Nhàn ngẩn ra, nghĩ thầm tính toán cái gì đây? Nháo đi nháo lại, cha mẹ người ta không đồng ý, vậy còn muốn làm nháo lên làm gì? Còn không bằng vung tay phủi sạch mẹ nó cho rồi, bản thân mình đi tìm cô nương mặc áo trắng đó cho rồi. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng biết những lời này không nên nói ra. Chỉ nhìn vào tình hình đơn thuần là tể tướng cùng trưởng công chúa phản đối, phụ thân đại nhân vẫn có thể đánh động vị đại nhân vật trong cung, ép buộc hôn sự này, có thể nghĩ được, trong quá trình này, Phạm gia đã sử dụng một chút lực lượng bí mật rồi.
– Trưởng công chúa vì sao không muốn?
Hắn hiếu kỳ, trong lòng thầm nghĩ: “Vị Lâm gia tiểu thư kia xấp xỉ tuổi ta, cả hai người đều là con tư sinh, còn cao quý cái gì?”
– Đây là tính toán khác, bệ hạ vô cùng yêu quý quận chúa kia, thậm chí còn thương yêu hơn so với công chúa. Trong tiệc rượu đã từng vô ý đề cập tới vấn đề đại hôn của quận chúa, liền muốn trưởng công chúa đưa quyền lực trao cho phò mã sắp tới của quận chúa, miễn cho huyết mạch của hoàng tộc về sau ra sao.
Ti Nam bá trước nhẹ nhàng chuyển động hàm dưới khi nói chuyện, tâm tình dường như rất tốt.
Phạm Nhàn buông tay thở dài nói:
– Thì ra là thế, xem ra vị Trưởng công chúa này cũng là người yêu thích quyền lực. Lúc đó không biết vì sao lại không lấy tể tướng làm chồng, ôm con, chẳng phải vui vẻ hơn sao.
Ti Nam bá trước cười lạnh nói:
– Chung quy cũng chỉ một chữ ‘tình’ hại người mà thôi. Năm đó nếu công chúa gả cho Lâm Nhược Phủ, Lâm Nhược Phủ một phát lên trời, làm sao có thể thi triển ra sở học trong lòng bấy lâu, làm sao có thể trở thành người đứng đầu vô số quan lại trong triều như thế này, làm sao được phong quang vô hạn như bây giờ.
Phạm Nhàn nhíu mày, lúc này mới nhớ tới, phàm là phò mã, cũng không thể tiến vào trong triều làm quan, chỉ có tước vị mà thôi.
– Nếu ngươi cưới Lâm gia tiểu thư, tuy rằng nàng là quận chúa trong cung, không có lệnh của hoàng thượng, nhưng con đường làm quan của ngươi, chỉ sợ cũng sẽ có chút vấn đề.
Ti Nam bá tước nhìn hắn cau mày suy nghĩ, cho rằng hắn đang lo lắng vấn đề này, cho nên thẳng thắn nói.
Phạm Nhàn đứng dậy mỉm cười nói:
– Sẽ bàn lại sau.
– Cũng được, cuộc thi sang năm không còn gần, qua mấy ngày nữa sẽ đọc sách ôn tập lại đi.
Phạm Nhàn nghĩ lẽ nào bản thân mình muốn tham gia khoa cử lần này, cùng Phạm Tư Triệt tranh ăn sao? Hắn cười khổ một chút, không trả lời.
Kế tiếp Ti nam bá tước nói cho hắn, hôm sau Tĩnh Quân vương phủ tổ chức thi hội một tháng một lần sẽ bắt đầu, bảo Phạm Nhàn chuẩn bị cho tốt. Những lời này rơi vào trong tai Phạm Nhàn, ngược lại cũng không đáng sợ cho lắm, nhưng nghĩ tới chuyện lai phải sao chép thi thư của mấy lão trâu bò như lão Tân, lão Tô, lão Lý, lão Đỗ, Phạm Nhàn cũng cảm thấy hơi nhức đầu.
Phạm Kiến nhìn hắn mỉm cười nói rằng:
– Ta biết ngươi có tài làm thơ, ở một số trường hợp, cũng không cần phải ấn giấu quá mức, tuy rằng trong cung có người trợ giúp hôn sự, nhưng nếu ngươi ở văn đàn kinh đô này không có chút mỹ danh, trưởng công chúa sao có thể cam tâm gả nữ nhi cho ngươi được.
Phạm Nhàn cười khổ đáp ứng, biết những lá thư lần trước viết cho muội muội, xem ra đã bị lão đầu không râu này nhìn lén hết rồi. Việc mình chép ra Hồng Lâu Mộng chắc hắn cũng biết rồi, chỉ là phụ thân tới bây giờ vẫn nhẫn nhịn không lộ ra, không khỏi âm thầm bội phục tính ẩn nhẫn của đối phương.
…
Thời đại này không có ngày cuối tuần, cho dù ngươi làm việc, thượng đế cũng không lấy đao chém ngươi. Đồng thời thời đại này cũng không có thứ hai, thứ ba, thậm chí thứ năm, nói chung, không có phân biệt thời gian nghỉ ngơi hay làm việc rõ ràng.
Cửa hàng thì tất nhiên mỗi ngày đều mở cửa, các bộ nha môn thì ngày nào cũng làm, có người nói hoàng đế bệ hạ có khả năng phê duyệt tấu chương suốt một ngày một đêm. Nhưng đối với các con cháu quý tộc ở kinh đô này mà nói, mỗi ngày đều chỉ làm một việc duy nhất là đi chơi.
Sau trận đại chiến mười sáu năm trước, Bắc Ngụy phân liệt, suy nhược tới khó khởi sắc được lại, Tây Man xa xôi, chỉ có Âm Sơn ở Thiên Thất Hồ là ngựa có thể ăn cỏ, hoàng đế bệ hạ hạ lệnh một tiếng, để đại hoàng tử dẫn mười vạn đại quân chạy tới bên giới Tây Thùy, cũng là dạo chơi mà thôi.
Kỳ thực ở Khánh quốc võ thuật hưng thịnh, nhưng lúc hoàng đế bệ hạ ghét bỏ, bỗng nhiên mọi người trở nên thích ngâm thơ. Thượng có điều tốt, hạ tất nghe theo. Các đệ tử quý tộc, đại bộ phận đều không có việc gì làm, cũng không có tư cách cầm binh, cũng may tất cả đều phải chuẩn bị tiến thân bằng khoa cử, cho nên khả dĩ có thể chơi văn chương, đùa những người bình dân ít chữ hơn, muốn đọc sách, lại muốn bình giải sách, muốn đọc thơ, còn muốn làm thơ.
Cho nên lúc này trận chiến quyết liệt nhất ở kinh đô không phải là chiến đấu bằng võ đạo, mà là hội thi thơ.