Hắn muốn ra vẻ mình rất tích cực, rất nghiêm túc, dù sao hắn cũng đã nhận 100 bảng kinh phí của hoàng tử Edessak rồi.
Lão Kohler không hỏi nhiều, cảnh giác nhìn quanh, nhét tiền vào túi áo.
“Chuyện lần trước ngài nhờ tôi hỏi thăm đã có kết quả rồi. Tiền thưởng săn tìm Azcot Ings là từ mấy ông trùm băng đảng và một số tay buôn tình báo. Ừm, tôi không biết người ủy thác bọn họ là ai, rất khó để tiếp xúc với họ.”
Khu 9 quân tình đấy… Klein nhẹ gật đầu:
“Thế là đủ rồi. Không cần phải điều tra sâu hơn, nguy hiểm lắm.”
Lão Kohler thở phào nhẹ nhõm, chuyển nói:
“Hai ngày trước có người nhìn thấy kẻ được nghi là Azcot Ings ở khách sạn giá rẻ trên phố Golden Cloak. Nghe nói, kẻ đó gần như giống hệt ảnh chụp của đơn treo thưởng.”
…Trái tim Klein đập thình thình, hắn không sợ hãi, ngược lại còn cười hỏi:
“Sau đó thì sao? Chẳng lẽ ngay khi tôi chuẩn bị thử săn chỗ tiền thưởng này, chuyện đã kết thúc rồi?”
“Sau đó á? Ngay khi có manh mối, không ít thợ săn tiền thưởng nhanh chóng chạy tới, nhưng lại chẳng phát hiện ra cái gì. À thì, bọn họ bảo, trong căn phòng kia có dấu vết đánh nhau.” Lão Kohler cố gắng nhớ lại những tin tức mình đã thu thập.
Tình báo chắc chắn đã được gửi trước cho Khu 9 quân tình… Có phải thầy Azcot đã đọ sức ngầm với họ không? Không biết kết quả thế nào nhỉ… Klein nhìn ông chủ đang bước tới với chiếc khay ăn, giả vờ ngập ngừng nói với lão Kohler:
“Lát nữa lão dẫn tôi tới phố Golden Cloak. Có lẽ tôi sẽ phát hiện ra manh mối nào đó.”
Lúc này đã qua thời gian bữa sáng của quận Đông, quán cà phê giá rẻ cũng rất ít khách.
“Được.” Lão Kohler nhận lời không chút do dự.
“Tổng cộng hết 16,5 penny.” Ông chủ đặt bữa sáng của Klein lên bàn. Không có nhiều thịt bò và khoai tây, nhưng món hầm được ninh rất nhừ, rõ ràng là đã được chuẩn bị từ trước. Mùi hương đặc trưng kích thích khứu giác của lão Kohler, khiến lão không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
Trả tiền xong, Klein cầm nĩa và muỗng lên, nói với lão Kohler:
“Tiếp đi.”
“Không còn mấy ai tìm kiếm tín đồ của “Kẻ Khờ” nữa, trừ mấy tay thợ săn tiền thưởng cố chấp… Rất nhiều công nhân dệt may nữ đã thất nghiệp, cả công nhân nam nữa, đang rời khỏi quận Đông…” Lão Kohler liệt kê từng chuyện một.
“Sao cơ?” Klein nuốt thịt bò, ngẩng đầu lên, “Rời khỏi quận Đông à?”
“Chắc họ đi tìm việc khác, nhưng cụ thể là nơi nào thì tôi không nghe ngóng được.” Lão Kohler thành thật trả lời.
“Người nhà của họ có biết không?” Klein hỏi.
“Có người mang theo thành viên thất nghiệp trong gia đình, có người đi một mình từ nơi khác tới Backlund tìm việc.” Lão Kohler đã sớm điều tra tới một mức nhất định.
Dựa trên việc lựa chọn đối tượng, chuyện này có vấn đề rồi… Klein ghi nhớ trong đầu, tiếp tục vừa dùng bữa vừa nghe lão Kohler tả lại những chuyện đã xảy ra ở quận Đông trong thời gian này.
Sau khi sắp xếp thời điểm gặp mặt lần tới, hắn bỏ bộ đồ ăn xuống, lau miệng, cầm mũ lên, cất tiếng:
“Tới phố Golden Cloak thôi.”
…
Khách sạn giá trẻ duy nhất trong phố Golden Cloak.
Sau khi nhận 2 penny tiền phí, ông chủ dẫn Klein và lão Kohler đến căn phòng được nghi là nơi Azcot Ings từng ở.
“Khoảng thời gian này có rất nhiều thợ săn tiền thưởng ghé qua đây. Khà khà, nhờ thế mà tôi kiếm được không ít lời, nên tôi vẫn để nó y nguyên tình trạng ban đầu.” Ông chủ tra chìa khóa và mở cửa phòng, chỉ vào trong, nói.
Chỉ liếc qua, Klein đã thấy chiếc ghế đổ rạp, những mảnh vải vụn rơi lả tả khắp nơi. Ngoài ra còn có dấu vết ẩu đả.
Nhờ linh cảm khá cao, Klein đưa mắt về phía gầm giường.
Hắn nhìn chằm chằm hai giây rồi bước tới, cúi xuống vỗ vỗ mặt giường.
Vù, bụi bay lên, một con chuột xám từ trong gầm giường chạy ra.
Trông nó bình thường, không có bất cứ vấn đề gì, nhưng trong linh thị của Klein, màu sắc khí tràng của nó chỉ còn lại màu xanh và đen.
Con chuột rẽ ngoặt, bò lên vách tường, lộ ra phần bụng trước mắt Klein.
Ngay nơi mềm mại ấy, máu thịt xanh lét, dịch mủ chảy ra, có thể trực tiếp nhìn thấy nội tạng đã gần như rữa nát ở trong.
Klein trầm ngâm, thu hồi tầm mắt, nói với lão Kohler hoàn toàn không để ý tới con chuột:
“Tiền thưởng săn Azcot Ings đã bị thu hồi chưa?”
“Chưa.” Lão Kohler lắc đầu chắn chắn.
Klein lại dò xét thêm lần nữa, bước ra ngoài rồi nói:
“Đi thôi, ở đây không có manh mối gì giá trị hết.”
…
Số 15 phố Minsk.
Đã “bận rộn” đi lại cả ngày, Klein nằm trong chăn, chìm vào thế giới mộng cảnh.
Những khung cảnh dần hiện ra, khi thì liền kề, khi thì rời rạc. Klein bỗng thanh tỉnh, biết mình đang nằm mơ.
Có sức mạnh nào đó đã xâm nhập vào giấc mơ của mình… Klein duy trì trạng thái mông lung vừa rồi, lơ đễnh nhìn xung quanh.
Hắn nhận ra mình đang ở giữa vùng ngoại ô, khắp nơi đều là ruộng đồng phì nhiêu.
Một dòng sông chảy từ xa tới, lượn vòng qua một sườn núi.
Vách núi kia có một mặt khá nhẵn nhụi, để lộ ra phần đá nham thạch màu trắng thuần, nhìn từ xa đã toát lên vẻ đẹp thần thánh lạ thường.
Tại vịnh sông, có gần mười người cả nam cả nữ mặc áo khoác đen hoặc áo jacket sẫm màu, mang theo đủ loại dụng cụ, đứng vây quanh một lối vào ẩn dưới lòng đất. Trong đó có người quen của Klein, Iseus Bernard.
Trấn Bạch Nhai… Khúc sông Stratford… Trái Tim Máy Móc… Họ đang khám phá lăng mộ gia tộc Amon sao? Nhưng tại sao khung cảnh này lại hiện lên trong giấc mơ của mình? Klein cực kỳ bối rối.
Đúng lúc ấy, hắn nhìn thấy nước trên bề mặt dòng sông rung động, nhanh chóng hiện ra một hàng chữ màu trắng:
“Người hầu trung thành của ngài, Harolds xin báo cáo tình hình thăm dò với ngài.”
…Khóe miệng Klein khẽ nhếch lên, nhất thời hắn không nói nên lời, trong đầu chỉ vang vọng một âm thanh:
Nói ta nghe, tại sao ngươi không đàng hoàng làm một chiếc gương, lại bày đặt đi làm phản đồ thế hả?