“Ồ?” Klein sáng mắt lên, bày tư thế chăm chú lắng nghe.
Sharron nói tiếp bằng giọng không đổi:
“Tôi tham gia một tụ hội, có một Người Phi Phàm hứa hẹn, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cô ta giao, đối phương sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu miễn là hợp lý. Phương diện vật liệu bị giới hạn nằm trong khoảng ‘từ Danh sách cao trở xuống’.”
“Nói cách khác, ngoài từ Danh sách cao trở lên, bất kỳ cái gì cô ta cũng có thể cung cấp?” Suy nghĩ đầu tiên hiện trong đầu Klein chính là: Chém gió à?
Dù có là Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối, cũng phải Thánh Đường, hay nói cách khác chính là giáo đường Thanh Bình thì mới khả thi! Mà trong đó có rất nhiều vật liệu không cần chuẩn bị sẵn, vì cơ bản là chúng không cần dùng đến.
Đối với chất vấn từ Klein, Sharron bình tĩnh đáp lại:
“Cô ấy là một cường giả Danh sách cao.”
Cường giả Danh sách cao? Bảo sao… Đó có thể là một cao tầng của các Giáo hội lớn hoặc tổ chức bí ẩn. Mà dù không thuộc về phe nào, cũng sẽ tự kêu gọi và thành lập nên thế lực của mình! Tuy nhiên, hứa hẹn về bất kỳ một vật liệu phi phàm nào dưới Danh sách cao cũng đều không thể thực hiện được đâu… Klein nhất thời nghĩ.
Sharron lời ít ý nhiều bổ sung:
“Cô ta nói, vài vật liệu cần tốn một khoảng thời gian.”
Thế mới có lý chứ! Klein hứng thú hỏi:
“Nhiệm vụ của cô ta là gì?”
Sharron ngồi ngay ngắn, đoan trang, đáp:
“Điều tra thân phận thực sự của Hiệp Đạo “Hắc Hoàng Đế”.”
…Klein tin chắc, nếu hiện giờ hắn đang uống nước, nhất định sẽ không kiểm soát được mà phun sạch ra.
Mình trêu chọc phải ai mà lại bị một cường giả Danh sách cao để mắt rồi? Hắn thoạt kêu oan trong lòng bằng tiếng Trung, rồi nhanh chóng phân tích đối tượng khả thi:
Thành viên Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn? Vì Hiệp Đạo “Hắc Hoàng Đế” đã giết chết “Sứ Đồ Dục Vọng” Beria?
Thành viên Hội Cực Quang? Chúng tìm ra liên hệ đến “Kẻ Khờ” từ lá bài Tarot mình để lại trong sự kiện Capim, nên quyết định điều tra Hiệp Đạo “Hắc Hoàng Đế”?
Thành viên ba Giáo hội lớn và Khu 9 quân tình? Chỉ đơn giản là vì muốn làm rõ chân tướng chuyện của Capim?
Mỗi cái đều khả thi, mỗi cái đều không thể loại trừ mà! Klein không hề tỏ vẻ dị thường, cân nhắc hỏi:
“Tại sao cô ta lại đi điều tra thân phận thực sự của Hiệp Đạo “Hắc Hoàng Đế”?”
“Không ai biết.” Sharron dùng cụm từ đơn giản nhất đáp.
Klein ngẫm hai giây, sắp xếp ngôn từ, nói:
“Cô ta là kiểu người thế nào? Tôi muốn biết có nên nhận nhiệm vụ này hay không.”
Sharron im lặng hai giây, tựa như đang hồi tưởng lại.
Rồi, cô nàng miêu tả:
“Nữ giới, cao hơn 1m7, vóc dáng rất đẹp, tóc nâu dài, có ngụy trang, thích đi ủng da màu đen, chỉ thỉnh thoảng tham gia tụ hội, lần xuất hiện sớm nhất là hai tháng trước.”
Thích đi ủng da màu đen, nữ giới, cường giả Danh sách cao… Khi ba từ mấu chốt này tạo thành tổ hợp, chúng lập tức kích thích một đoạn ký ức trong đầu Klein!
Lúc trước hắn vào Viện bảo tàng Vương quốc đánh cắp Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế”, hắn đã gặp một cường giả Danh sách cao có thủ đoạn thần bí quỷ dị trong thư phòng đã tái hiện lại của Russel Đại Đế. Đối phương chỉ lộ ra đôi chân đi ủng da màu đen. Đến khi hắn mượn nhờ lực lượng phía trên sương xám trốn đi, lại trực tiếp đụng độ con chó “Ác Ma” vì tác dụng phụ của Chìa Khóa Vạn Năng, nên đành phải gào ầm lên kêu cứu. Cũng vì thế, hắn đành phải gặp mặt người phụ nữ Bán Thần kia với danh tính Sherlock Moriarty.
Cô ta á? Sao cô ta lại tìm Hiệp Đạo “Hắc Hoàng Đế”? Cô ta đã xác nhận rằng kẻ trộm đi Lá bài Khinh Nhờn chính là một linh thể, cũng biết nếu dùng linh thể bao bọc Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế” thì sẽ sản sinh biến hóa ra sao, nên khóa chặt Hiệp Đạo “Hắc Hoàng Đế” có đặc thù ăn khớp? Klein nhanh chóng nghĩ tới một khả năng rất có sức thuyết phục.
Điều duy nhất khiến hắn không hiểu là, tại sao đối phuonwg lại biết mình lấy đi Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế”, chứ không phải thẻ bài khác, như Thẻ bài “Vực Sâu”, hay Thẻ bài “Mặt Trời”.
Trừ phi cô ta đã chấm sẵn “Lá bài Khinh Nhờn” kia, đã điều tra rõ nó chính là Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế”… Ừm, tiểu thư Sharron nói cô ta xuất hiện lần đầu tại tụ hội là vào hơn hai tháng trước. Thời điểm này trùng với thời gian mở triển lãm Russel… Sau đó cô ta vẫn thỉnh thoảng tham dự, không rời Backlund, hay nên nói là vẫn quay lại định kỳ, chính là để tìm kẻ thù đã cướp mất Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế”… Klein thay đổi suy nghĩ rất nhanh, khẽ mỉm cười:
“Tôi sẽ giúp cô ta chú ý, hy vọng có thể có thu hoạch.”
Cả đời này đều sẽ không có thu hoạch! Hắn không do dự bồi thêm trong lòng.
Sharron có vẻ khó phát hiện ra, gật đầu, không nói chuyện về u ảnh da người nữa.
Rất hiển nhiên, cô nàng chỉ có hai manh mối ấy, nhưng so với vòng tròn của ma cà rồng Emlyn White và “Con Mắt Trí Tuệ” Isengard Stanton thì lớn mạnh hơn nhiều.
Klein chậm rãi thở hắt ra, che giấu thất vọng trong lòng, dùng tâm trạng muốn hàn huyên hỏi một câu:
“Cô và Marik chắc không còn gặp rắc rối vì lời nguyền nữa nhỉ?”
“Thâm Hồng Nguyệt Miện chỉ có một.” Sharron bình tĩnh đáp.
—Người đội Thâm Hồng Nguyệt Miện có thể miễn trừ ảnh hưởng từ trăng tròn, là vật phầm các Dị chủng mơ ước thiết tha.
Nói cách khác, một không sao, một vẫn chịu ảnh hưởng như thường… Khi bị trăng tròn tác động, Marik sẽ gần như điên cuồng, tiểu thư Sharron thì mất hết sức mạnh. Có vẻ Marik là người dùng rồi… Klein chuyển chủ đề:
“Các người đã tìm ra biện pháp giải trừ ô nhiễm tinh thần vì mất khống chế bên trong đặc tính phi phàm “Oan Hồn” Steve để lại chưa?”
Hắn thuận miệng hỏi một câu, không quá hy vọng. Trong lòng hắn vẫn cho rằng bên cậu bạn ‘Mặt Trời’ kia chắc ăn hơn.
“Chưa.” Sharron nói như thể đây là chuyện của người khác.
Có lẽ trong tương lai, tôi sẽ bán biện pháp đó cho các người, hy vọng các người đã tích góp đủ tiền… Klein “ừm” một tiếng, tự nhiên không biết nên trò chuyện gì nữa.
Hắn ngừng lại mấy giây, mới mở miệng:
“Trấn Bạch Nhai ở đâu?”
“Vùng ngoại ô Backlund, phía Nam cầu lớn quận Nam.” Sharron đáp gọn.
Cô nàng lại nhìn vào mắt Klein:
“Còn gì nữa không?”
“Không.” Klein lắc đầu, chợt hỏi. “Tôi có thể nói chuyện lăng mộ kia cho người khác chứ?”
“Có thể.”
Sharron mặc váy gothic lolita đen dài, đội mũ mềm xinh xắn, thân hình nhanh chóng nhạt nhòa, biến mất trong khoang xe ngựa.
Có lẽ vì để che giấu bản thân, cô nàng không có thói quen xịt nước hoa, nên chỉ để lại khung cảnh một lần nữa trống rỗng.