Ở đây, hắn có thể trở thành một “Nhà Thông Linh” chân chính, câu thông trực tiếp với linh còn sót lại chứ không cần cầu khẩn với ai, thậm chí cũng không cần nghi thức phụ trợ. Hắn đã từng thông linh “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” Rosago qua thử nghiệm trước đây.
Cân nhắc đến chuyện linh của “Sứ Đồ Dục Vọng” Beria đã chịu tịnh hóa, có thể tan biến bất cứ lúc nào, nên Klein đã chuẩn bị để hỏi về những thông tin quan trọng hơn.
Về phần phối phương ma dược của đường tắt ‘Ác Ma’, hắn định để đến cuối mới tính. Dù sao hắn có lấy được thì cũng chẳng định bán đi, trừ khi hắn muốn miễn cưỡng bồi dưỡng ra mấy sát thủ liên hoàn máu lạnh.
Nhìn “Sứ Đồ Dục Vọng” tóc nâu mắt nâu, ánh mắt đã trống rỗng, Klein lan tràn linh tính, mở miệng hỏi:
“Rốt cuộc ngươi đã mưu tính chuyện gì?”
Mối liên hệ giữa “Sứ Đồ Dục Vọng” với thế giới bên ngoài đã hoàn toàn bị ngăn cách bởi sương xám, nên y chỉ có thể ngơ ngẩn trở lời:
“Ám sát Công tước Negan.”
Công tước Negan… Lại là ông ta? Rốt cuộc ai lại muốn ông ta chết đến thế chứ? Klein kinh ngạc, hỏi ngược lại:
“Có thành công không?”
“Thành công.” “Sứ Đồ Dục Vọng” bình tĩnh trả lời, không hề giải thích thêm điều gì nữa.
Trong trạng thái thế này, y chỉ có thể đáp lại những câu vừa bị hỏi.
Công tước Negan đáng thương… Chúa Tể Bão Táp cũng không thể phù hộ ông… Klein vẽ một mặt trăng đỏ tươi trước lồng ngực.
Hắn không yêu cầu giải thích chi tiết, trực tiếp hỏi:
“Ai sai khiến ngươi?”
Là tổ chức lúc trước đã ủy thác Trung tướng Gió Lốc Zellingoes? Klein nhớ lại sự kiện ám sát lần đó.
“Sứ Đồ Dục Vọng” dùng ngữ khí bình thường, nói:
“Một tổ chức, tổ chức bí ẩn nhất, cổ xưa nhất. Hầu hết Người Phi Phàm đều không biết đến sự tồn tại của nó. Nghe nói thành viên của nó đều là những nhân vật tầm cỡ trọng đại, có lẽ là cao tầng trong các Giáo hội và quân đội ở nhiều quốc gia.”
Nghe quen thế nhỉ… Chẳng lẽ là tổ chức bí ẩn mà Russel Đại Đế đã tham gia, tổ chức cổ xưa nắm giữa “Phiến đá Khinh Nhờn” thứ hai? Klein hơi xao động, hỏi tiếp:
“Họ đã hứa hẹn trả thù lao gì mà ngươi lại tự nguyện bỏ đi danh tính, sản nghiệp mười mấy năm nay?”
“Sứ Đồ Dục Vọng” bấy giờ hơi đổi tông giọng, trả lời:
“Một Lá bài Khinh Nhờn, Thẻ bài “Vực Sâu”!”
Lá bài Khinh Nhờn? Thẻ bài “Vực Sâu”, chính là một trong hai mươi hai lá bài Russel chế tác ra! Đây gần như là nửa cái đường tắt ‘Ác Ma’ rồi còn gì, cũng chẳng khó hiểu khi “Sứ Đồ Dục Vọng” nguyện hi sinh mọi thứ đã gây dựng trong suốt hơn chục năm qua vì nó… Nó ẩn chứa hy vọng trở thành cường giả Danh sách cao!
Thù lao thế này đúng là có giá trị rất lớn so với nhiệm vụ!
Ấy vậy mà, Trung tướng Gió Lốc Zellingoes lẽ ra không nên bị hấp dẫn bởi loại thù lao này mới đúng. Trừ phi cái tổ chức kia còn có đúng Lá bài Khinh Nhờn khác, hoặc đúng món vật phẩm gã cần…
Nếu Russel thực sự đã gia nhập tổ chức thần bí ấy, thì thu thập được mấy Lá bài Khinh Nhờn cũng là điều bình thường… Mà nếu không có, họ vẫn còn “Phiến đá Khinh Nhờn”…
Klein chợt giật mình, khó hiểu hỏi lại:
“Tại sao họ lại muốn giải quyết Công tước Negan?”
Linh “Sứ Đồ Dục Vọng” mờ nhạt đi thấy rõ, lại dùng giọng nói trống rỗng:
“Ta không biết, ta chỉ biết mình phải cân nhắc có nên nhận nhiệm vụ này hay không.”
“Thế ngươi nghe ngóng được những gì?” Klein truy vấn.
“Sứ Đồ Dục Vọng” vẫn dùng giọng nói vô hồn:
“Ta nghe nói, mục tiêu thực sự của họ là hồi sinh, hay gọi là, thức tỉnh Chúa Sáng Thế chân chính.”
“Họ can thiệp vào tiến trình lịch sử để nó phù hợp với điều họ muốn. Mà sự kiện này chính là tiết điểm để họ hoàn thành mục tiêu.”
“Nếu trào lưu thời đại không được như họ dự tính, họ sẽ cố hết sức thay đổi cái xu hướng này.”
“Ngoài đó ra, họ sẽ chỉ bàng quan, lạnh lùng, lặng lẽ quan sát từ bên ngoài. Thậm chí mấy chục năm, mấy trăm năm cũng không ra thêm một ủy thác, tiến hành thêm một hoạt động nào…”
Một tổ chức bí ẩn chân chính đúng nghĩa đen… Phù hợp với đặc điểm mà Russel mô tả, âm thầm thao túng bố cục thế giới… Lại còn liên quan tới vị Chúa Sáng Thế ban sơ kia… Klein nhìn linh thể “Sứ Đồ Dục Vọng” sắp hoàn toàn tiêu tán, vội vàng hỏi:
“Tên của tổ chức đó là gì? Làm thế nào mới liên lạc được với họ?”
“Sứ Đồ Dục Vọng” mặt lạnh tanh nhìn thẳng phía trước, hình ảnh nhanh chóng phai nhạt.
Trước khi hoàn toàn biến mất, y đáp:
“Tên của họ là…”
“Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn.”
…
Trong tòa biệt thự có nhà kính.
Người thư ký hao gầy đeo cặp kính gọng vàng, găng tay trắng, ngồi xuống với vẻ mặt u ám, chứa đựng nỗi thống khổ đau đớn sâu sắc.
“Tên anh là gì? Danh sách mấy? Đường tắt phi phàm nào?” Chấp sự Iseus trịnh trọng hỏi.
Thư ký tóc vàng chậm rãi đáp bằng giọng nhỏ:
“Lockhart Siakam, Danh sách 5, về đường tắt phi phàm, ngài có thể xin xác nhận từ Khu 9 quân tình để xem hồ sơ của tôi.”
“Được rồi.” Iseus chuyển hỏi, “Mỗi lần Công tước đến đây đều là theo thời gian cố định à?”
“Không, ngài ấy không phải kiểu người thích làm việc dựa theo lịch trình lên sẵn. Sau khi bị Zellingoes ám sát, ngài ấy càng tùy hứng. Cho tới hôm nay, vẫn chẳng ai biết ngài ấy lại muốn tới đây. Tôi cũng chỉ mới nghe đến chuyện này sáng nay, sau khi rời khỏi nghị viện.” Lockhart Siakam nghiêm túc đáp.
Iseus suy tư một hồi, mới tiếp:
“Nếu có gián điệp trong các người, thì anh nghĩ đó là ai, anh có nghi ngờ ai không?”
Lockhart ngẫm nghĩ mấy giây, lắc đầu.
Iseus lại hỏi chi tiết trận chiến lúc ấy, nắm được đại khái quá trình cụ thể.
Ông ta thấy Lockhart sắc mặt tái nhợt, bị thương khá nặng, nên lịch sự đứng dậy, đi điều tra những người khác thuộc đội hộ vệ Công tước.
Đưa mắt nhìn vị chấp sự Trái Tim Máy Móc vừa rời đi, Lockhart hít một hơi thật sâu, nặng nề đi đến cạnh thi thể Công tước Negan.
Vị Đại quý tộc này đã không còn khỏa thân như vừa nãy, nhưng trên gương mặt vẫn hiện rõ nỗi kinh hoàng tột độ.
Nhìn chằm chằm thi thể ông ta một lúc, Lockhart đau buồn nói:
“Tôi xin lỗi.”
Lúc này, quay lưng về phía những người khác, khóe miệng anh ta bỗng hơi cong lên.
Anh ta bình tĩnh dị thường, thầm bồi thêm một câu:
“Đây chính là lựa chọn của thời đại…”