(Thiên trung là phần trên của trán, tức từ đường chân tóc xuống dưới khoảng 1 cm, chủ sai lầm, cũng chủ quan lộc.)

(Mệnh cung là vị trí như trong hình, tìm ko thấy thông tin tiếng Việt nên thôi nhé.)
Lục Thập Cửu rốt cuộc là thấy trường thọ ở đâu ra vậy?
Tuy nhiên, mệnh số luôn không dễ nói thẳng ra được.
Tiết Nhàn yên lặng quay đầu, ngửa mặt nhìn lừa trọc. Lừa trọc này tính thẳng đuột, không biết nói tiếng người, lỡ may hắn sợ người chết chưa đủ lại phun ra một câu “Ngươi sống không được lâu nữa”, thằng oắt này có khi bị dọa chết khiếp ấy chứ.
Không ngờ lừa trọc như thể bỗng dưng thông não, học được cách khéo léo, đầu tiên hắn hỏi một câu: “Năm nay ngươi mười lăm hả?”
Lục Nhập Thất: “Phải.”
Huyền Mẫn gật đầu, “Năm nay có kiếp, ra ngoài nhớ cẩn thận.”
Tiết Nhàn yên lặng nhìn trời, lòng nói hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hở? Hay con lừa trọc này uống lộn thuốc rồi?
Lục Nhập Thất rút tay về, “Rồi rồi ta biết rồi, Lục Thập Cửu cũng nói thế.”
“Đúng rồi! Ngươi vừa mới kêu gào gì đó?” Tiết Nhàn hỏi.
Lục Nhập Thất bị thương lôi kéo sự chú ý, suýt thì quên khuấy mất chuyện định hỏi.
“Không……..” Nhóc con ngượng ngùng nói, “Vừa rồi ta đứng ở mép thuyền, đột nhiên dưới thuyền có một vệt màu đen, ta tưởng là tóc. Chắc là rong rêu thôi, nếu đúng là tóc thật, người phải nổi lên mặt sông mới đúng, sẽ không nửa chìm như thế.”
Tiết Nhàn nói: “Cái này mà ngươi cũng biết, ngươi từng gặp rồi à?”
“Từng gặp rồi.” Lục Nhập Thất nói, “Ở gần bờ sông thì sao có thể chưa từng thấy mấy thứ này, trên sông còn có người chuyên vớt xác. Năm nay vớt được nhiều lắm, có điều giờ là tiết trời thu đông, ta mới chỉ thấy chưa đến năm lần.”
Giang Thế Ninh ngồi một bên nghe vậy thì nhíu mày, sắp say thuyền đến nơi.
Sương tuyết trên sông dày đặc, trắng xóa trùng điệp ngàn dặm, đưa mắt nhìn chẳng thấy đầu.
Song đảo Mộ Phần trông như cái màn thầu kia lại dần hiện rõ giữa làn sương, càng lúc càng lớn.
Huyền Mẫn ngồi ở đầu thuyền, vẫn giữ nhánh cỏ lau để điều khiển phương hướng, Tiết Nhàn chống cằm, đưa mắt nhìn quanh mặt sông bị phủ sương mù, có chút rối loạn.
Không biết có phải y bị ảo giác hay không, y luôn cảm thấy từ khi kim châu bảo bối của mình rơi vào túi lừa trọc, y liền linh hoạt hẳn lên. Dù rằng y vẫn không thể cảm nhận được chính xác mối liên hệ giữa mình và kim châu như trước, song vẫn có cảm giác như có như không lượn lờ.
Giống như có người muốn vỗ vào người ngươi, khi đầu ngón tay hắn chỉ cách ngươi một tấc, ngươi đã có thể cảm nhận được một chút khác thường, dù cho chút khác thường mỏng manh đó gần như không tồn tại.
Đối với ảnh hưởng như vậy, Tiết Nhàn cũng không bài xích.
Nếu tên lừa trọc này thực sự có năng lực khiến y tạo thành liên hệ với nguyên thân, y có thể cảm tạ tám đời tổ tông nhà lừa trọc, thành tâm thành ý.
Nhưng mà nếu làm được thật thì sao không đẩy nhanh quá trình thêm chút nữa đi?
Tiết Nhàn có chút buồn rầu, lúc trước vốn đã chẳng biết trông cậy vào đâu thì thôi, giờ vừa có chút hi vọng, y bỗng nhiên khẩn trương hẳn lên, dù sao thân thể giấy da này cũng quá yếu ớt, nói xé là xé được ngay, làm tổn thương mặt mũi tôn nghiêm và khí độ bất phàm của y.
Nghiệp chướng này suy tư một lát, chợt lùi vào trong túi. Y không an phận ngọ nguậy một lát trong túi, sáp tới gần kim châu, sau đó mở người bọc lấy kim châu.

Bộ tăng y trắng này hơi đơn bạc, vật để trong túi trực tiếp dán vào hông Huyền Mẫn. Nghiệp chướng nhích tới nhích lui ở bên trong, hắn đương nhiên có thể cảm nhận được hết.
Hắn khẽ đẩy nhánh cỏ lau, nhíu mày hỏi: “Sao nghiệp chướng nhà ngươi không biết đường an phận chút đi hả, đang nhộn nhạo gì đó?”
Giọng nói của Tiết Nhàn xuyên qua lớp vải, nghe hơi ồm ồm: “Lái thuyền của ngươi đi, quản ta làm gì? Ta đang ấp trứng, đừng có nói chuyện với ta, đáng ghét.”
Huyền Mẫn: “………”
May mà chính y cũng hiểu điều mình nói có vẻ hơi dọa người, giọng nói rất thấp, trừ Huyền Mẫn ra thì không còn ai nghe thấy, không thì Giang Thế Ninh nhất định sẽ xỏ xiên vài câu.
Huyền Mẫn bị câu “Ấp trứng” của y dọa sốc một chút, vậy nên nhất thời không chú ý đến mặt sông.
Trong lúc hắn đang phân tâm, lại có một vệt đen xẹt qua dưới thuyền………. Nói chính xác hơn là, con thuyền bơi qua vệt đen đó.
Lục Nhập Thất ghé vào mép thuyền nhìn thấy được, vì tốc độ tốc quá nhanh, thứ màu đen kia chỉ nhoáng hiện một cái rồi biến mất, cậu ta cũng không kịp thấy rõ. Vẫn là thứ trông giống mái tóc đen như trước, có điều không thấy được mặt, cũng không có thân mình. Lục Nhập Thất vuốt vuốt da gà da vịt nổi lên ở cánh tay, thoáng lơi là.
Chẳng bao lâu sau, đầu thuyền “Cộp cộp” một tiếng đụng vào đá, ngừng lại.
“Đến rồi.” Thuyền vừa dừng lại, Lục Nhập Thất vừa bò vừa chạy lao lên bờ. Cậu ta chỉ vào một bóng đen khác cách đó không xa: “Thấy thứ kia không, đó chính là con thuyền của Lưu lão đầu, người chở Lục Thập Cửu đi chính là ông ấy.”
Đảo Mộ Phần cây cối rậm rạp, bị sương tuyết bao phủ, đưa mắt nhìn, những cây khô màu nâu đậm mờ mịt lay động, quả là nơi tốt để dọa quỷ.
Khi hai chân Huyền Mẫn đặt lên đảo Mộ Phần, rừng cây như có cảm ứng mà nổi lên một trận gió lạnh.
Leng keng leng keng ——
Xâu tiền bên hông hắn bỗng nhiên lay động, phát ra hai tiếng va chạm nho nhỏ.
“Tình huống gì thế này?” Tiết Nhàn đi ra thăm dò, “Vừa nãy ngươi nói gì? Cứ có tiếng keng keng keng nghe không rõ.”
“Ta chưa từng nói chuyện, ngươi nghe được những gì?” Huyền Mẫn nhíu mày nhìn y, nghiệp chướng này nhạy bén bẩm sinh, trực giác luôn cảm nhận được một ít khác thường đầu tiên.
Tiết Nhàn ngạc nhiên nói: “Khi ngươi lên bờ ấy, ta đang ấp kim châu của ta thì bỗng dưng nghe thấy ngươi mở miệng niệm một câu kỳ quái, giống như kinh văn vậy, nghe không rõ. Ngươi chắc là mình không mở miệng chứ? Vậy thứ ta nghe được là gì, thực sự rất giống giọng của ngươi mà ——”
Y nói được một nửa, chợt dừng lại một chút, lại cứng ngắc bổ sung một câu: “Chỉ có điều nghe hơi xa……”