Xem ra chính mình đoán thật không có sai, bối cảnh của hai người trước mặt tuyệt đối không đơn giản.
“Chỉ dựa vào một cái nô bộc đê tiện đã nghĩ đem hai người bọn ta mang đi, không phải là quá buồn cười. Vị đại nhân này, sao ngươi không nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ta cũng thực tò mò.” Mộ Chỉ Ly nhếch khóe môi mang theo ý cười, thần thái tự nhiên….không có chút nào là khẩn trương cùng lo lắng.
Bộ dáng kia thoạt nhìn giống như cùng bằng hữu bình thường nói chuyện phiếm, một chút cũng không nhìn ra bộ dáng chột dạ, Bạch Sát trong nhất thời cũng thực sự bối rối.
“Hôm nay một nữ tử mặc áo đen đánh chết huynh đệ của ta để cứu nàng (Vân Hương), rồi sau đó khi chúng ta bắt được nàng, nàng nói cho chúng ta biết nữ tử cứu nàng đang ở ngay tại phòng của cô nương.” Khi nói lời này, Bạch Sát vẫn cẩn thận quan sát sắc mặt của Mộ Chỉ Ly, chỉ cần có một tia không bình thường hắn liền có thể nhận ra.
Nhưng mà, sau khi hắn quan sát cẩn thận cũng đành thất vọng, bởi vì khuôn mặt của Mộ Chỉ Ly không hề có chút biến hóa nào.
Giống như là đang nghe chuyện tình không quan hệ đến mình, vân đạm phong khinh.
“Nếu thật sự là như lời ngươi nói, đại nhân hành động không khỏi có chút buồn cười. Nếu nữ tử mặc áo đen kia cứu nàng, như vậy chính là ân nhân cứu mạng của nàng, trên đời này sao có thể có người lấy oán trả ơn như vậy?
Người khác cứu nàng, nàng còn mang ngươi đi giết ân nhân của nàng? Chuyện này thật sự không phù hợp với nhân nghĩa thường tình a, nếu là nói cô gái này vì cứu ân nhân của nàng mà đến ngăn trở các ngươi, vì nàng kia tranh thủ thời gian, ta còn tin tưởng vài phần.”
Mộ Chỉ Ly vẻ mặt lạnh nhạt nói ra lời này, như có như không liếc nhìn bạch Sát.
Quả nhiên, sau khi nghe lời Mộ Chỉ Ly, sắc mặt Bạch Sát chợt biến đổi, một cước đem Vân Hương đá đi thật xa:” Hay cho ngươi một cái Vân Hương, thế nhưng lại dùng kế điệu hổ li sơn, hôm nay trở về ta liền cho ngươi nếm thử chút tư vị sống không bằng chết!”
Hắn chợt xoay đầu lại hướng tới đám người phía sau:”Đứng ở đây làm gì? Còn không nhanh một chút đi ra ngoài tìm kiếm nữ tử áo đen? Ai tìm được, ta thưởng người đó một trăm kim tệ!”
Mọi người nghe thấy lời này, cả đám giống như đánh máu gà bình thường hướng bên ngoài chạy đi! Phải biết rằng một trăm kim tệ chính là đủ cho bọn họ sống thật tốt trong một thời gian!
Vân Hương mặt xám như tro tàn, gắt gao nhìn Mộ Chỉ Ly, trong mắt trừ bỏ ghen ghét còn có một tia kinh ngạc, nàng không nghĩ tới nữ tử tư sắc bình thường kia kì thực chính là một mĩ nhân quốc sắc thiên hương.
Song, trên mặt nàng cũng lộ ra một ý cười tự giễu. Đúng vậy a, nếu như là nữ tử bình thường làm sao có thể khiến hai người bọn họ đối với nàng như vậy đâu! Chính mình thực sự là người si nói mộng * (nói chuyện viễn vông)
Ngay tại lúc Bạch Sát chuẩn bị rời đi, Bụi Thái Lang trong ngực Mộ Chỉ Ly cũng đồng thời chạy ra, trực tiếp bổ nhào về phía Vân Hương.
Vân Hương trốn không kịp, trực tiếp bị Bụi Thái Lang cắn trúng.
“A” mọi người chỉ nghe thấy một tiếng kêu tê tâm phế liệt thảm thiết vang lên, lúc quay đầu lại đã gặp được một màn vô cùng tàn nhẫn. BụiThái Lang trực tiếp đem một bàn tay của Vân Hương cắn xuống, máu chảy đầm đìa nhiễm đỏ mặt đất, mà Bụi Thái Lang cũng không có chút nào cố kị trực tiếp nuốt vào trong bụng.
Ai cũng không nghĩ đến tiểu lang trong lồng ngực Mộ Chỉ Ly giống như một con sủng vật bình thường kia lại hung tàn như thế, lúc trước nhìn thấy bộ dáng của nó dịu ngoan còn tưởng rằng đã sởm bị thuần phục, hiện tại vừa nhìn thấy hiển nhiên là không phải như thế.
Bạch Sát sắc mặt cũng vài phần khói coi, xem ra nữ nhân này làm là để cho bọn hắn xem, không nghĩ tới sủng vật bên người nàng lại hung ác như vậy, tự nhiên thực lực của nàng lại càng không thể nói, nếu không nàng làm sao thuần phục còn sói này?
Mà Mộ Chỉ Ly cũng phát hiện ra, máu đỏ tươi kia rơi xuống lông của Bụi Thái lang cũng trở nên tròn vo lăn xuống dưới, hoàn toàn không dính lại trên lông, vẫn là như vậy sạch sẽ trắng noãn, không lây dính dù chỉ một chút.
Sau khi ăn xong cánh tay, Bụi Thái Lang tiếp tục hướng Vân Hương nhào tới, Vân Hương sợ tới mức cũng không biết lấy đâu ra sức lực chạy về phía Bạch Sát, hiển nhiên nàng sợ Bụi Thái Lang so với Bạch Sát còn hơn gấp bội.
Mà Bụi Thái Lang cũng không dừng lại cước bộ của mình, vẫn như cũ hướng nàng đánh tới, Bạch Sát thấy thể, thân thể trực tiếp đánh về phía BụiThái Lang.
Nếu nó muốn cắn Vân Hương, đối với hắn cũng không sao cả, dù sao bất luận là chính mình xử trí hay nữ nhân này xử trí, Vân Hương đều nhất định không sống qua đêm nay, nhưng lại liên quan đến lời hắn đã nói, như vậy cũng tương đương với thế diện của hắn Bạch Sát.
Bạch Sát vốn là một cái cao thủ tu luyện, một chiêu này không hề thu liễm khí lực, nhìn thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly cũng khẩn trương lên, Bụi Thái Lang mới từ trong trứng yêu thú nở ra không bao lâu, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì đi.
Nhưng mà đúng lúc này, Bụi Thái Lang cũng lắc mình một cái tránh đi công kích của Bạch Sát, làm cho Bạch Sát một chiêu đánh vào không khí.
Nhìn thấy một màn như vậy, bước chân của Mộ Chỉ Ly dừng lại, trên mặt nhiều thêm một tia kinh ngạc, tốc độ Bụi Thái Lang lại nhanh như vậy, tuy rằng tốc độ nhanh là điểm đặc thù của loài sói, nhưng BụiThái Lang tránh một chiêu này cũng là không có một chút nào khẩn trương, rõ ràng là nó đã nhận ra trước khi xảy ra.
Xem ra năng lực của Bụi Thái Lang thực không đơn giản a, ít nhất tốc độ này chính là ưu điểm lớn của nó.
Thiên nhi thấy thế cũng nở nụ cười:”Như thế rất tốt, tốc độ của ngươi mau, tốc độ của Bụi Thái Lang cũng mau, ha ha.”
Mộ Chỉ Ly cũng mỉm cười đứng lên:” Ha hả, đúng vậy a!”
Hàn Như Liệt nhìn thấy tốc độ của Bụi Thái Lang, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn thấy cũng không đơn giản như bề ngoài, dù sao thứ hắn gặp qua cũng không ít, trước đó hắn còn tưởng rằng Bụi Thái Lang chính là sủng vật được Mộ Chỉ Ly nuôi dưỡng, lúc này thấy thì BụiThái Lang cũng là một con yêu thú a!
Yêu thú nghe lời như vậy, trong đầu Hàn Như Liệt hiện lên một từ — yêu sủng!
Càng nghĩ càng thấy có thể, Bụi Thái Lang này còn đang ở sinh kì trẻ nhỏ, cho nên hình thể mới nhỏ như vậy, rất nhanh, Hàn Như liệt nhớ tới trước đó ở Viễn Cỗ di tích, qua một lúc lâu mới thấy Mộ Chỉ Ly đi ra, mà BụiThái Lang này cũng mới xuất hiện sau khi đến di tích.
Xem ra BụiThái Lang cũng là ở trong di tích thu hoạch được, không nghĩ tới Chỉ Ly vận khí tốt như vậy, làm cho hắn cũng thay nàng vô cùng cao hứng
Sau khi đám người Bạch Sát rời khỏi, Bụi Thái Lang cũng đem Vân Hương ăn sạch sẽ, một màn tàn nhẫn như vậy Mộ Chỉ Ly cũng không có chút phản ứng, Vân Hương như vậy lấy oán trả ơn, căn bản chết cũng không đủ đền tội! Dùng làm thuốc bổ cho Bụi Thái lang cũng không tồi.
Về phần Bạch Sát, cứ để cho hắn chậm rãi tìm đi, dù sao cũng tìm không ra người, tại thành Ngải Y này , nữ tử mặc quần áo màu đen, khuôn mặt bình thường không biết có bao nhiêu người, sợ phải tiêu tốn một thời gian ngắn.
Giải quyết xong Vân Hương, Bụi Thái Lang lại chui vào bên trong người Mộ Chỉ Ly, bụng nhỏ hiện tại cũng căng tròn, trên mặt mang theo ý cười thỏa mãn.
Nó mở miệng nói:”Chủ nhân, hôm nay Bụi Thái Lang không có cơ hội thi triển hết thân thủ, lần sau có chuyện đánh nhau nhất định phải kêu ta a!” Móng vuốt nho nhỏ gãi gãi y phục của Mộ Chỉ Ly.
Thấy thế, Hàn Như Liệt chợt thấy mất hứng, vốn tưởng rằng đây là một con lang* (sói) không nghĩ tới thế nhưng vẫn là một con sắc lang! Móng vuốt kia hướng chỗ nào cào vậy?
Trên mặt giương lên ý cười đạo mạo:”Nương tử, sủng vật này của nàng thực là đáng yêu, không biết có thể đưa cho ta xem không?”
Đúng lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị đồng ý, Bụi Thái Lang lại hướng lồng ngực Mộ Chỉ Ly mà chui vào, nói:”Chủ nhân, ta không muốn cho hắn xem!” Nó thấy rõ ràng là trong mắt Hàn Như Liệt không có hảo ý, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng tuyệt đối không thể đáp ứng!
“Liền cho ta xem đi, ta còn chưa có nhìn qua sủng vật như vậy đâu.”
“Ta không muốn!”
Một người một sói cứ vậy mắt to trừng mắt nhỏ…