Chạy nhanh thật đấy, chẳng hề do dự luôn… Ngươi có phải “Ác Ma” không vậy… Kiểu này về sau càng thêm khổ rồi… Khóe miệng Klein giật giật, quay đầu nhìn về phía Isengard Stanton đang đứng cạnh.
Vị thám tử lừng danh này cũng vừa vặn nhìn hắn.
“Ông biết trị liệu?”
“Cậu biết trị liệu?”
Hai người đồng thanh, cũng hỏi vấn đề y hệt nhau.
Sau khi liếc nhìn nhau, Isengard lắc đầu cười khổ, nói:
“Tôi không ngờ cái bẫy chúng ta giăng sẵn lại khiến hắn chạy mất.”
Lúc nói chuyện, chiếc nhẫn trên tay lại sáng lên, còn ông ta thì nhìn quanh tứ phía, xác nhận “Sứ Đồ Dục Vọng” đúng là đã rời xa.
Isengard giải thích:
“Chiều nay tôi không có cơ hội mô phỏng loại năng lực trị liệu. Sau đó, tôi tin rằng mình có thể dùng nó để bẫy “Sứ Đồ Dục Vọng”, khiến hắn tưởng tôi bị thương. Nên tôi mới băng bó rất khoa trương.”
Ông ta chỉ vào phần độn trên cánh tay gần bả vai.
“Quả nhiên, nó hiệu quả. Nhưng tôi không ngờ cậu cũng có thể xử lý vết thương nghiêm trọng. Thành ra…” Isengard khẽ thở dài.
Kết quả cả hai đều nghĩ ngay tới “trị liệu” thương tích, chẳng ai quấy rối “Sứ Đồ Dục Vọng”, khiến y vừa phát hiện ra chuyện không ổn, lập tức liều mình chạy trốn.
Cả Stanton và mình đều sắp xếp sẵn, có con át chủ bài mà “Sứ Đồ Dục Vọng” không biết, và đều muốn dùng nó lừa hắn một phen. Ai ngờ lại triệu tiêu lẫn nhau, thả hắn đi mất… Đây chính là hai tích cực nhân vào thành tiêu cực? Klein cười bất đắc dĩ, nói:
“Đây là vì chúng ta không đủ hiểu đối phương, nên phối hợp không đủ ăn ý.”
“Không, là lỗi của tôi.” Isengard thành khẩn nói, “Trông thấy cậu không hề chạy trốn hay bảo vệ bản thân mà tiến đến giúp tôi, tôi nên hiểu rằng cậu hoàn toàn không hoảng loạn, cậu tin tưởng và có biện pháp. Xui xẻo thay, lúc đeo chiếc nhẫn này vào, đầu óc tôi phải duy trì trạng thái vận hành cao độ, khó mà nghĩ sâu tới chuyện ngoài.”
Vật Phong Ấn 2-081 này có tác dụng phụ là bị động giảm trí thông minh của người dùng à… Klein cười nói:
“Ngài Stanton, giờ không phải lúc thảo luận ai là người chịu trách nhiệm, “Sứ Đồ Dục Vọng” đã đào tẩu rồi, chúng ta phải suy xét nên hành động tiếp ra sao.”
Isengard vừa tháo nhẫn ra, vừa bước vào phòng khách, nói:
“Người Phi Phàm chính phủ sẽ sớm tới đây. Tôi qua chỗ nhóm Suart chút, trấn an bọn họ. Sau đó, tôi sẽ nghĩ một kế hoạch khác. Cậu muốn tham gia với tôi, hay muốn tự mình hành động?”
Người Phi Phàm chính phủ… Trước đó ngài Stanton đã nhắc tới Kẻ Gác Đêm, Trái Tim Máy Móc và quân đội… Làm ơn đừng là người quen mà… Ừm, linh tính trực giác của mình không cảnh báo gì cả, chắc không phải đâu… Ngài Stanton đây là để mình nhân cơ hội dọn dẹp một chút, xử lý những vật phẩm nhạy cảm, để không bị những Người Phi Phàm chính phủ không thân thiện làm khó dễ… Klein nháy mắt đã nghĩ tới rất nhiều thứ, suy tư hỏi:
“Ngài Stanton, vừa rồi lúc ông bảo đã nắm chắc vị trí của “Sứ Đồ Dục Vọng”, thế hắn đã ở đâu?”
Isengard ngẫm nghĩ, bảo:
“Phòng ngủ của cậu, ngồi trước bàn sách.”
…Ngạo mạn thật đấy… Klein chỉ ra ngoài cửa, nói:
“Tôi kiểm tra chỗ đó một chút, xem còn vết tích nào sót lại không.”
“Nếu có thể biết được hình dạng thực sự của “Sứ Đồ Dục Vọng”, chắc chắn sẽ đuổi bắt hắn dễ hơn.”
“Những chuyện khác thì đành làm phiền ông rồi.”
“Được.” Isengard bước qua chỗ khác, đỡ Kaslana đã suy yếu lên.
Thấy cảnh này, Klein bỗng hơi buồn cười:
Vừa rồi thảo luận nhiều như vậy, chuẩn bị kỹ càng như vậy, kết quả cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được “Sứ Đồ Dục Vọng”, lại thành thế này… Dù đã chuẩn bị trước, vẫn có thể gặp chuyện ngoài ý muốn… Thế nên “Ảo Thuật Gia” mới chỉ là Danh sách 7…
Rời phòng, Klein bước thẳng lên tầng hai, vào phòng ngủ của mình.
Nội thất bên trong y nguyên như cũ, ngay cả khoảng cách sắp xếp giữa cái ghế và bàn sách cũng không đổi. Nhưng Klein lại mơ hồ thấy được một thân ảnh được bao bọc bởi chất lỏng đen kịt:
Y ngồi đó, nhìn thẳng về phía trước, vừa kiên nhẫn vừa bình tĩnh chờ đợi cơ hội.
Quả không hổ là “Kẻ Máu Lạnh”… Klein nhìn cửa sổ kính, cảm thấy nếu nó phản chiếu thì chắc cũng có thể xem bói ra thứ gì đó.
Đường tắt ‘Ác Ma’ cực kỳ am hiểu cách phạm tội, nên chắc chắn sẽ không dễ dàng tìm được manh mối… Nhưng mình vẫn có thể lên sương xám thử một chút… Klein kiểm tra một vòng, bắt đầu tiện tay tiêu hủy ít bút ký thần bí học.
Hăn xử lý ổn thỏa xong không lâu, đã nhìn thấy hai người lạ bước lên lầu.
Đi đầu là một người đàn ông có khuôn mặt góc cạnh, mái tóc nâu cứng cáp xõa tung, rối bời.
Ông ta cầm trên tay một chiếc gương bạc cổ kính in họa tiết, hoa văn kỳ dị, hai bên gương khảm đá quý đen trang trí giống “con mắt”.
Xin chào ngài Moriarty, tôi là Iseus Bernard của Giáo hội Thần Hơi Nước Và Máy Móc. Tôi có thể kiểm tra qua nơi này một chút không?”
Klein gật đầu, nói:
“Không thành vấn đề.”
Hắn chợt khách sáo hỏi:
“Tôi có cần đi theo trả lời mọi câu hỏi của ngài không?”
“Được, vậy làm phiền anh. Ngài Stanton đã đề cập qua hoàn cảnh của anh rồi.” Iseus lộ ra nụ cười.
Mấy đội viên phía sau ông ta dùng đủ thái độ đối với Klein, người không quan tâm, người hiếu kỳ, người mang theo thái độ thù địch thấy rõ.
Hoàn cảnh của tôi? Ngài Stanton rốt cuộc đã giới thiệu tôi thành thế nào vậy? Biến tấu ra loại chuyện gì rồi? Klein suy nghĩ vòng vòng, đi cạnh Iseus, lần nữa bước vào phòng ngủ, còn những Người Phi Phàm chính phủ khác thì được chia hai người một tổ, phân tán ra phụ trách những khu vực khác trên tầng hai.
“Đây chính là nơi “Sứ Đồ Dục Vọng” đã ngồi?” Iseus chỉ vào cái ghế đặt trước bàn sách, hỏi.
Ông ta rõ ràng đã hỏi thăm qua Isengard Stanton.
“Đúng thế.” Klein thản nhiên đáp.
Iseus không nói gì nữa, cầm chiếc gương bạc lên, dùng tay phải khẽ vuốt mặt ngoài ba lần.
Ông ta hơi ngừng lại, trầm giọng mở miệng:
“Thưa ngài Harolds đáng kính, câu hỏi của tôi là, “Ác Ma” đã ngồi ở đây có hình dạng như thế nào?”
Ánh đèn tứ phía bỗng hơi tối lại, tựa như ngự trong đêm mưa sương mờ mịt. Bên trên gương bạc hiện từng gợn thủy quang, hội tụ nên một cảnh tượng:
Một người bị bao trùm bởi chất “dịch” dính đặc, quay lưng về phía cửa sổ, đối diện với giường ngủ.
Ngay sau đó, khung cảnh biến đổi. Chiếc gương trong góc phòng lờ mờ chiếu rọi một khuôn mặt cũng bị “màu đen” che giấu.
Nhưng có thể lờ mờ thấy được vài đường nét.
“Sứ Đồ Dục Vọng” có xương gò má rất cao và một đôi mắt xanh lạnh lẽo.