Thảm thảm, chẳng lẽ vì biến thành hồ ly, nhân tâm cũng trở nên rối loạn?
Có thể nào bây giờ, hắn chính là một sắc hồ ly muốn đi tìm bất mãn sao?
Thời điểm đang miên man suy nghĩ trên lưng chợt nới lỏng, đai lưng cùng quần áo vướn víu đã bị Lưu Bá Hề giải khai, đại khái ý thức được người nọ muốn làm gì, Dạ Vị Ương có chút sợ hãi pha lẫn chút chờ mong khó kiềm nén.
Hắn quả nhiên biến hư, biến sắc.
Phía sau cổ cùng lỗ tai bị đối phương dùng sức hôn, đôi môi không tính đặc biệt mềm mại ma xát vào da hắn mang đến kích thích tựa như điện quang, Dạ Vị Ương nắm chặt góc áo Lưu Bá Hề, bàn tay Đại tướng quân dần giải khai y phục dò xét vào trong, vòng qua thắt lưng liền chạm phải cái đuôi tương liên với cơ thể.
Dưới đuôi giống như có dòng điện xẹt qua, ngứa ngáy vô cùng.
Sau khi mất đi ba giác quan, mỗi xúc cảm đụng chạm trên thân thể đều vô hạn khuếch trương.
Lúc này chẳng cần bất cứ ngôn ngữ gì, Dạ Vị Ương xoay người mặt hướng về nam nhân, hai tay sờ soạng tìm tòi trong lồng ngực đối phương, từ làn da cực nóng như thiêu cháy kia khiến tiểu hồ ly tâm ngứa.
…
…
Một tia ánh sáng trong trẻo bắn vào mi mắt, hắn chậm rãi mở mắt dần thích ứng với tia sáng thình lình rọi tới, chẳng lẽ mắt của hắn đã khỏi?
Dạ Vị Ương nheo mắt, nhìn phòng ốc trước mặt có chút quen thuộc, nơi này giống như phòng của Lưu Bá Hề ở Bạch Mã Tự trên Ngọc Hành Sơn!
Nhưng không phải hắn đang ở trong xe ngựa sao, như thế nào lại chạy đến Bạch Mã Tự?
Hắn thử ngồi dậy, trên đùi chợt truyền đến cơn đau nhức khiến hắn một lần nữa nằm trở về, cảm giác này quá quen thuộc, cúi đầu nhìn, đập vào mắt chính là đôi chân thuộc về hồ ly, mà một bên chân lại bị băng bó.
Chân hắn không phải rất tốt sao, như thế nào lại thụ thương?
“Lạc chi” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Dạ Vị Ương ngẩng đầu, hai hài tử thanh tú từ bên ngoài tiến vào, tuy rằng tuổi đối phương không lớn lắm, nhưng Dạ Vị Ương vừa liếc mắt đã nhận thức, hai hài tử này chính là Lưu Bá Hề cùng Tịch Thiên Thương.
“Hôm nay tiểu hồ ly phải ngủ với ta.” Tịch Thiên Thương thời niên thiếu chạy tới đầu tiên, người này lúc còn nhỏ so với khi trưởng thành khả ái hơn rất nhiều, trên mặt còn có chút thịt hồ hồ, đôi mắt lộ vẻ linh động cùng bướng bỉnh.
Bạn đang
âNgươi chẳng phải không thÃch tiá»u há» ly? HÆ¡n nữa buá»i tá»i ngươi ngá»§ má»t chút cÅ©ng không an pháºn, lỡ Äè trúng tiá»u há» ly thì sao hắn Äêm nay vẫn là ngá»§ vá»i ta.â
Lưu Bá Há» thá»i niên thiếu so vá»i lúc trưá»ng thà nh cÅ©ng không mấy khác biá»t, cho dù tuá»i còn nhá» nhưng Äã hiá»n lá» sá»± trầm á»n cá»§a ngưá»i lá»n, chẳng qua ánh mắt hiá»n tại chưa có mạt lãnh Äạm kia, trong mắt ngẫu nhiên lá» vẻ non ná»t cho thấy hắn bây giá» Äang là má»t hà i Äá»ng.
âKhông cần, ta nói tiá»u há» ly hôm nay ngá»§ vá»i ta là ngá»§ vá»i ta, ta sẽ không Äè trúng hắn.â
âKhông ÄÆ°á»£c.â
âLưu Bá Há», ngươi âââ
âKhông phục, chúng ta Äến Äánh má»t tráºn, ai thắng liá»n ÄÆ°á»£c ngá»§ cùng tiá»u há» ly.â Chẳng nghÄ© tá»i Lưu Bá Há» thá»i niên thiếu Äã ngạnh khà như váºy, hai ba cưá»c Äã Äem Tá»ch Thiên Thương Äạp sang má»t bên, chÃnh mình ôm tiá»u há» Äứng lên.
Mà Tá»ch Thiên Thương là bá» dáng chá»u khi dá» , tức giáºn chá» và o Lưu Bá Há»: âTương lai ta là Hoà ng thượng! Ta lá»nh ngươi ÄÆ°a tiá»u há» ly cho ta!â
âChá» ngươi là m hoà ng Äế rá»i nói sau.â Lưu Bá Há» xoay ngưá»i ra khá»i phòng, âTa mang tiá»u há» ly Äi phÆ¡i nắng.â
âLưu Bá Há» ngươi chá» Äó! Ngươi chá» Äó! A a a, tức chết ta!â (Từ há»i nhá» bạn Thương Äã thua bạn Há», sá» pháºn an bà i, kết cục Äã Äá»nh =]])
Nhìn Tá»ch Thiên Thương tức giáºn Äến giáºm chân, Dạ VỠƯơng nhá»n không ÄÆ°á»£c ná» nụ cưá»i, hắn tháºt không ngá» Tá»ch Thiên Thương thá»i niên thiếu lại Äáng yêu như váºy.
Cảnh váºt xung quanh Äá»t nhiên thay Äá»i, má»t khắc trưá»c còn á» trong ngá»±c Lưu Bá Há», lại mạc danh kỳ diá»u biến thà nh ban Äêm cùng Tá»ch Thiên Thương má»t chá».
âTiá»u há» ly, vì cái gì sư phụ chÃnh là phụ thân ta, ta, phụ thân ta phải là hoà ng Äế má»i Äúngâ¦â
Tá»ch Thiên Thương thá»i niên thiếu ôm tiá»u há» ly ngá»i á» ÄÆ°á»ng dá»c dưá»i chân núi, vừa nói vừa lau nưá»c mắt, lá» châu giá»ng như hạt Äáºu to từng giá»t từng giá»t rÆ¡i xuá»ng trên Äầu Dạ VỠƯơng.
Loại hoà ng Äế ná»i tiếng tâm cÆ¡ bụng dạ khó lưá»ng cÅ©ng có lúc rÆ¡i lá» sao?
Nhìn Tá»ch Thiên Thương khóc Äến Äáng thương như váºy, Dạ VỠƯơng không khá»i Äá»ng lòng trắc ẩn, hắn vươn móng vuá»t thay Tá»ch Thiên Thương xoa Äi nưá»c mắt trên mặt, Tá»ch Thiên Thương phá»ng chừng hiá»n tại Äã biết ÄÆ°á»£c thân thế cá»§a mình.
âNgươi quan tâm ta sao? Cám Æ¡n ngươi, cám Æ¡n ngươiâ¦â Tá»ch Thiên Thương Äá»t nhiên oa oa khóc lá»n.
Ãm Dạ VỠƯơng tá»±a như phát tiết mà gà o khóc.
Khóc Äi, khóc ÄÆ°á»£c là tá»t rá»i.
Tiá»u há» ly vươn Äầu lưỡi nhẹ nhà ng liếm hai má ngáºp trà n nưá»c mắt cá»§a Tá»ch Thiên Thương, hắn nhá» tá»i trưá»c Äây, cÅ©ng từng vì rá»i khá»i phụ mẫu mà thương tâm má»t mình trá»n trong vưá»n âm thầm lau nưá»c mắt.
Tiá»u hà i tá» Äá»u mẫn cảm và yếu á»t như thế, thá»±c dá» dà ng bá»i vì phụ mẫu rá»i Äi liá»n cho rằng bản thân bá» vứt bá», không ai thương, tá»± buá»n tá»± khóc.
Dạ VỠƯơng may mắn vì còn có bà ngoại vô cùng yêu thương hắn, nhìn Äến Tá»ch Thiên Thương bây giá» khiến hắn nhá» lại chÃnh mình, mặc ká» Äây có phải là giấc má»ng quay vá» quá khứ, Dạ VỠƯơng vẫn muá»n táºn hết khả nÄng an á»§i hà i tá» Äang bá» tá»n thương nà y.
âThiên Thiên! Thiên Thiên, ngươi Äang á» Äâu?â Cách Äó không xa truyá»n Äến thanh âm lo lắng cá»§a Tá»ch Thiên Lâu.
Tá»ch Thiên Thương vá»i nÃn khóc, bất an nhìn tiá»u há» ly, nhá» giá»ng há»i: âSư phụ Äến tìm ta, hắn kỳ tháºt quan tâm ta Äúng không? CÅ©ng sẽ không ghét bá» ta Äúng không?â
Äi thôi, trá» lại bên cạnh Tá»ch Thiên Lâu, sư phụ tuy rằng bình thưá»ng lạnh lùng tÃnh tình hÆ¡i quái má»t chút, nhưng cho tá»i bây giá» không phải là kẻ lãnh khá»c vô tình.
Äiá»m nà y Dạ VỠƯơng lúc á» trên núi Äã kiá»m chứng qua, cÅ©ng nhìn thấy Tá»ch Thiên Thương sau khi trưá»ng thà nh tá»± tin cưá»ng Äại cỡ nà o.
Dạ VỠƯơng gáºt Äầu, dùng sức cá» cá» Tá»ch Thiên Thương, hưá»ng vá» phÃa Tá»ch Thiên Lâu ngân dà i: âNgao ngô~ âââ
Hết chương thứ hai mươi