“Vâng, bệ hạ.” Thái giám cung kính làm theo.
An Hoằng Hàn khom lưng, ngón tay xuyên qua móng trước con chồn nhỏ đếndưới nách nàng rồi sau đó ôm lấy nàng. Đủ loại đồ trang sức quý giá rựcrỡ chất đầy trên cái khay tròn. Tịch Tích Chi không kịp chờ đợi đạp chân sau một cái, vững vàng rơi xuống khay.
Có mấy cái vòng cổ Mã Não đã bị người khác chọn mất, Tịch Tích Chi nhìn tiếc nuối, hạt châu lớn lắm đó.
An Vân Y vừa ý một cây trâm cài tóc, trên cây trâm khảm một viên trânchâu lớn bằng móng tay, mà chung quanh có khắc hình hoa mẫu đơn, đơngiản nhưng không mất đi vẻ cao quý.
An Vân Y vừa định đưa tay cầm lấy, không ngờ bị người khác đoạt trướcmột bước. Nhìn lên theo bàn tay ngọc thon dài, trước mắt nàng xuất hiệnmột khuôn mặt tươi cười. An Vân Y lắp bắp hô: “Lục. . . . . . Lục HoàngTỷ.”
“Ngươi thích cây trâm này?” Mặc dù An Nhược Yên dùng ý hỏi, nhưng trong giọng nói nàng ta lại mang theo sự khẳng định chắc chắn.
An Vân Y do dự một hồi, tự ti cúi đầu, “Muốn. . . . . . Nếu Lục Hoàng Tỷ thích thì để cây trâm này cho Lục Hoàng Tỷ. . . . . .”
Lời này thoáng chọc giận An Nhược Yên, nàng nắm chặt cây trâm, tức giận tăng cao, “Nếu bổn cung thích thì còn cần ngươi nhường?”
An Nhược Yên nói khoáy, nhưng ánh mắt An Vân Y lại hồ đồ như nghe không hiểu.
Hai người tranh chấp làm mọi người chú ý đến. Thừa dịp toàn bộ bọn họchú ý đến việc khác, Tịch Tích Chi lén lút nện bước bốn chân, nhanh nhưgió thổi mây trôi tàn quét qua mấy khay. Nhìn thấy vòng cổ, vòng tay, đồ trang sức các loại, toàn bộ vơ vét vào trên người.
Đồ trang sức trong mấy khay đều bị nàng dồn vào một đống tạo thành mộtnúi nhỏ. Còn thân hình tròn vo của nàng, ngoại trừ hai con mắt trong veo sáng rọi lộ ra bên ngoài thì những bộ phận khác đều treo vòng cổ hoặcđeo vòng tay.
Trong giờ khắc này, cuối cùng Tịch Tích Chi đã hiểu câu nói “Ngao sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi”.
Nhìn thấy cây trâm mà Lục Công Chúa cầm trong tay có chất lượng tốt,Tịch Tích Chi chậm chạm di chuyển thân mình đi qua, kéo cây trâm lại,đột nhiên rút ra ngoài tay nàng ta.
Lục Công Chúa không ngờ có người dám giật đồ từ trong tay nàng ta, đến khi bàn tay trống không mới xoay người lại.
“Là ai không muốn sống nữa hả ?” Gần đây bởi vì chuyện của An Vân Y đãkhiến cơn tức của An Nhược Yên vô cùng lớn, như một khối thuốc nổ chỉcần có lửa chắc chắn sẽ nổ.
Nàng ta quét mắt nhìn xung quanh một vòng, “Là ai ? Đem trâm cài tóc trả lại cho bổn cung, bổn cung sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
An Hoằng Hàn yên lặng nhìn xem cuộc vui, ánh mắt chuyển qua thân hình con chồn nhỏ bị bao trùm bởi đống đồ trang sức.
“Lục tỷ, cây trâm ở đằng kia, không ai cầm.” Một vị công chúa trong đónhìn thấy trên bàn dồn thành một đống châu báu, mà cây trâm đó liền cắm ở phía trên.
An Nhược Yên chỉ cho là ai trộm nhưng không dám thừa nhận, cho nên lạilặng lẽ đem cây trâm bỏ vào đống châu báu. Nàng ta đưa tay phải rút ra,nhưng sử dụng ba phần sức lực vẫn không thành công rút ra được.
Chít chít. . . . . .
Khi Tịch Tích Chi đang di chuyển, ánh mắt không cẩn thận bị vòng taychặn lại. Con chồn nhỏ cảm giác trên cổ có người dùng sức giật đồ củanàng, con chồn nhỏ bị kích thích bản tính trời sinh bảo vệ đồ ăn, liềumạng níu lại cây trâm không buông.