Klein khẽ gật đầu, cất bước đến trước phòng khách tầng một.
Khi vừa đưa tay lên gõ cửa, hắn chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Chuyện mình đến thăm ngài Stanton đã sắp xếp sẵn từ mấy hôm trước, tại sao khi mình tới thì lại rơi đúng vào ngày nghỉ phép, chỉ còn người hầu tạm thời?
Klein nheo mắt, thò tay vào túi móc ra đồng một xu.
Đúng lúc ấy, cửa phòng vì bị gõ mà hơi đẩy ra về đằng sau, mở ra khe hở nhỏ.
Trong chớp mắt, như thể có phong ấn nào vừa bị hóa giải, mùi máu tươi đậm đặc bay ra, truyền vào mũi Klein.
Dưới tầm mắt hắn, ghế bành phòng khách bị lật ngược trên đất, nhuốm đầy vết máu đỏ sậm, một cuốn sách rơi bên cạnh, gáy sách hướng lên trên.
Chỉ với một cái liếc mắt, Klein đã cảm thấy như mình vừa nhìn thấy hiện trường giết người.
Đồng tử hắn in dòng chữ trên bìa sách:
“Truyền thuyết về Ác Ma quận Silveras.”
Ác Ma… Klein đang định cử động, chợt một cơn gió lạnh thổi tung lên từ phòng khách, vụt kéo cánh cửa thẳng về sau.
Bịch!
Klein thấy rõ toàn bộ cảnh tượng.
Than củi trong lò sưởi đã sớm bị đốt hết, chẳng còn chút tàn đỏ.
Bàn trà, ghế sofa, ghế tựa, tủ đồ, đủ thứ đồ vật hoặc rơi đổ, hoặc vỡ nát, như thể vừa trải qua trận chiến khủng khiếp.
Thảm trải sàn và vách tường dính vô số vết máu, vô số vết cháy, nhưng toàn hiện trường lại không có thi thể nào, thậm chí là một mảnh tay chân.
Thám tử Stanton gặp phải chuyện gì rồi? Klein chợt lùi bước, định rời đi trước.
Nhưng đồng thời, hắn bỗng cảm thấy mình bị ai khóa chặt.
Một kẻ nào đó trốn tránh ở đâu, đang nhìn hắn chằm chằm bằng đôi mắt vô cảm, lạnh như băng!
Khoảnh khắc hắn phản ứng sai một nhịp, nhất định sẽ bị giáng một đòn chí mạng!
Đây mà là ngày thích hợp đến thăm Isengard Stanton? Việc giải đọc gợi ý của mình có vấn đề à? Klein không dám hành động hấp tấp.
Nhưng hắn cũng không quá nôn nóng, bối rối. Đã trải qua nhiều lần chiến đấu và “Biểu diễn”, hắn biết thời điểm này điều tối quan trọng là phải càng bình tĩnh.
Cộp, cộp, cộp, trợ lý của Isengard Stanton bưng khay đến.
Trên khay là một ấm trà bằng thiếc và hai tách sứ trắng.
Người trợ lý vừa nhìn thấy khung cảnh trong phòng khách, liền đứng ngây ra.
Anh ta nhìn Klein, biểu cảm tràn ngập sợ hãi, lắp bắp từng chữ:
“Anh…giết…ngài…Stanton…”
Mỗi khi nói xong một từ, một phần thịt trên mặt anh ta lại rơi xuống, máu me đầm đìa.
Vừa dứt lời, xoẹt một cái, thân thể bị xé nát, biến thành một xác chết không toàn thây, tựa như cơ thể anh ta vốn đã luôn trong trạng thái đó, tựa như hình dạng khi trước chỉ là được chắp vá rồi khâu lại.
Keng! Choang!
Ấm thiếc và tách sứ đều rơi xuống đất, cái nảy lên văng ra, cái vỡ tan tành, nước trà nhanh chóng loang ra một vùng sàn.
Klein không hề động đậy, cứ thế chứng kiến tất cả mọi thứ diễn ra, vì hắn cảm thấy bản thân vẫn như cũ, vẫn đang bị nhìn trừng trừng.
Kẻ tạo ra tất thảy những thứ này dường như đang chờ đợi hành động của hắn, sau đó sẽ nhào tới sau lưng hắn, cắt đứt cổ hắn.
Không biết bao lâu sau, trong trận giằng co vô thanh quỷ dị, Klein nhìn thấy cửa nhà Isengard Stanton mở ra, một nhóm cảnh sát mặc đồng phục kẻ caro trắng đen xông vào.
Khi vừa phát hiện ra thi thể không toàn vẹn vừa ghê tởm vừa khủng khiếp trên mặt đất, họ ngay tức khắc rút súng ngắn ra, cùng nhau chỉ thẳng vào Klein đang đứng bên cửa phòng khách.
Đối mặt với từng họng súng đen ngòm, Klein lại thấy thoải mái.
Cái nhìn chăm chú, không một động tĩnh, tựa như đang cầm súng dí thẳng vào lưng hắn bất thình lình biến mất!
Klein giơ hai tay lên, bất đắc dĩ cười nói:
“Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì cho tới khi gặp luật sư của mình.”
…
Đồn cảnh sát Hisack, Backlund.
Bị còng tay vào một ống nước, Klein lại lần nữa nhìn thấy luật sư Jurgen.
“Tôi sẽ đi cùng anh trong quá trình thẩm vấn.” Biểu cảm của Jurgen chẳng có lấy một tia dị thường, cứ như đây mới là nhà của thám tử Moriarty vậy.
Klein thở dài, nói:
“Đây quả là một bi kịch, đáng ra lúc này tôi hẳn đang nghĩ xem tối nay nên ăn gì, chứ không phải tán gẫu với những vị cảnh sát mặt lạnh như tiền.”
Điều may mắn nhất của hắn hôm nay là, vì đang bị Hội Cực Quang truy tìm và cường giả Danh sách cao của Học phái Hoa Hồng để mắt, nên hắn không mang theo bất cứ vật phẩm phi phàm nào. Chỉ có duy nhất súng ngắn ổ xoay thì thoải mái lừa gạt người khác như biểu diễn “ma thuật”.
Bước vào phòng thẩm vấn, không chờ cảnh sát tra hỏi, hắn đã tự kể lại từ đầu chí cuối chuyện mình nhận thư của Isengard Stanton, chấp nhận lời hẹn đến nhà ông ta thảo luận vụ án giết người.
“Lát nữa chúng tôi sẽ cùng luật sư Jurgen đến nhà anh lấy những lá thư ấy, hy vọng chúng còn ở đó.” Viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn chuyển hỏi, “Anh quen thám tử Isengard Stanton kiểu gì?”
Klein không chút do dự, đáp:
“Nhờ vụ án giết người liên hoàn trước kia…”
Nói đến đây, hắn bỗng đứng hình mất một lúc.
Hắn nhớ lại một việc. Hắn đã luôn nghi ngờ rằng có một tên chủ nhân phía sau con chó ác ma kia, cũng chính là kẻ phát ra tiếng hừ lạnh tại hiện trường con chó ác ma bị giết chết.
Phải rồi, cuốn sách nhà thám tử lừng danh Stanton đang đọc trước khi bị tấn công là “Truyền thuyết về Ác Ma quận Silveras”… Lẽ nào sau một thời gian án binh bất động, chủ nhân con chó ác ma cuối cùng cũng triển khai kế hoạch trả thù rồi? Mà trong hồ sơ cảnh sát, chủ yếu thám tử Stanton là người cung cấp manh mối và ý tưởng, cũng là người nhận tiền thưởng! Klein nhanh chóng dựng lên giả thuyết.