“Hiện trong phòng cũng chỉ có hai người ta và ngươi, cũng đừng có quanh co lòng vòng nữa, nói thẳng ra ý nghĩ của ngươi đi.” Mộ Chỉ Ly vẻ mặt trang nhã, ánh mắt sáng quắc nhìn Vân Hương, tại trước mặt Vân Hương, nàng căn bản cả trang bị tất yếu đều không cần.
Nghe vậy, Vân Hương sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly lại đột nhiên nói ra lời này, giương mắt nhìn mâu quang Mộ Chỉ Ly, lại lập tức cúi đầu thấp xuống, lần đầu tiên nàng nhìn thấy ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như vậy, phảng phất có thể đâm thấu thân thể của nàng trực tiếp nhìn thấy nội tâm của nàng, lại để cho nàng không dám nhìn thẳng.
“Mộ cô nương, lời này của ngươi là có ý gì? Vân Hương không có suy nghĩ gì ah!” Bộ dáng Vân Hương cúi đầu điềm đạm đáng yêu, nếu đổi lại là nam tử, sợ là sẽ phải sinh lòng thương xót, chỉ tiếc đối tượng cũng không phải là nam tử.
Vân Hương trong lòng không ngừng suy nghĩ, lời này của Mộ Chỉ Ly đến tột cùng là có ý gì? Trong suy nghĩ của nàng lúc trước, cho rằng Mộ Chỉ Ly là một ví dụ thực tế chính là nữ nhân không có đầu óc, thế nhưng mà lời nàng bây giờ nói ra cùng với bộ dáng lại không giống nhau. Chẳng lẽ lúc trước hết thảy đều là biểu hiện giả dối hay sao?
Nghĩ tới đây, Vân Hương sau lưng cũng là chảy ra mồ hôi lạnh.
“Ngươi cảm thấy lí do lần này ngươi thoái thác ta có tin hay không? Nếu như ngươi bây giờ không nói rõ ràng, ta trực tiếp giết ngươi, ngươi có tin hay không?” Mộ Chỉ Ly khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười nhợt nhạt, làm cho khuôn mặt bình thường tăng thêm một vòng mị lực, tuy chưa nói tới là xinh đẹp, thực sự dị thường có mị lực, rất là có cảm giác.
Nghe được Mộ Chỉ Ly nói như vậy, Vân Hương lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt Mộ Chỉ Ly khiếp sợ tâm hồn người, xác định nàng bây giờ mới thật sự là nàng.
Từ khi Mộ Chỉ Ly giết Hắc Sát, quyết đoán quyết tuyệt, nàng đã biết rõ nữ tử trước mặt cũng không phải là người có tâm tư thiện lương, lập tức mở miệng nói: “Mộ cô nương, ngươi muốn biết cái gì ta đều nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi đừng giết ta là tốt rồi.”
“Người lúc trước hành hạ đánh ngươi là người phương nào? Có bối cảnh gì?”
“Hành hạ đánh ta là Hắc Sát, bọn họ nổi danh buôn bán người ở thành Ngải Y, ta chính là bị bọn hắn buôn bán đến nơi đây đấy. Tại thành Ngải Y thế lực của bọn hắn rất lớn, ở thành Ngải Y có một ít đại gia tộc muốn có nha hoàn, vũ cơ, thị thiếp đều là do bọn hắn cung cấp đấy, ta vốn cũng bị đưa đi đem làm thị thiếp, thế nhưng mà người nọ lại là cái đồ biến thái, ta không muốn nên mới bị đánh thôi.”
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly nhẹ gật đầu, nàng biết rõ lời nói này của Vân Hương cũng không có nói dối, chỉ là Hắc Sát này tương đối khó giải quyết ah.
“Bọn họ là một tổ chức buôn bán người? Hắc Sát ở trong đó địa vị có cao hay không?”
“Rất cao đấy, ta cũng không rõ lắm, nhưng hắn có một huynh đệ ruột thịt là Bạch sát, quan hệ của hai người phi thường tốt, Bạch Sát nhất định sẽ không bỏ qua chúng ta đấy.” Vân Hương khi nói đến Bạch Sát, trên mặt cũng nhiều hơn một phần tái nhợt, hiển nhiên Bạch Sát kia cho nàng ấn tượng rất hoảng sợ.
Quan sát đến điểm này, Mộ Chỉ Ly trong lòng cũng đã rõ ràng vài phần, xem ra thực lực Bạch Sát so với Hắc Sát muốn mạnh hơn không ít, hoặc là thủ đoạn của hắn so với Hắc Sát tuyệt đối hơn rất nhiều, bởi vì khi Vân Hương nhắc tới Hắc Sát hiển nhiên không có sợ hãi giống như khi nói tới Bạch Sát kia.
“Cho nên ngươi lựa chọn đi theo ta, muốn để cho ta làm bia đỡ đạn cho ngươi?” Mộ Chỉ Ly khóe miệng có chút nhếch lên, cười nói, chỉ là nụ cười này cũng không sâu tới đáy mắt.
Vân Hương ánh mắt một hồi lập loè, không nghĩ tới nữ tử trước mặt thông minh như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đã không nói nên lời.
“Ngược lại ta rất hiếu kỳ, vì cái gì cho rằng ta có thể cứu được ngươi?” Lúc ấy ở đây cũng không phải chỉ có mình nàng, vì sao là nàng?
“Bởi vì tại phía sau của ngươi còn có hai gã nam tử, ta có thể nhìn ra bọn họ là nhận thức ngươi.” Vân Hương nửa thật nửa giả nói, nàng lựa chọn Mộ Chỉ Ly đích thật là bởi vì phía sau của nàng có hai gã nam tử, nhưng nàng càng tin tưởng chính là tướng mạo nàng so Mộ Chỉ Ly xuất sắc hơn, nàng có lòng tin hấp dẫn bọn hắn!
Nghe nói như thế, Mộ Chỉ Ly mới thật sự kinh ngạc: “Một gã nam tử mặc áo hồng cùng một gã nam tử mặc áo đen?” Mộ Chỉ Ly đầu tiên nghĩ sẽ là Hàn Như Liệt, xem ra hắn vẫn nhận ra mình nữa !
Bất quá đối với kết quả này, nàng cũng không có kinh ngạc, dùng tài trí thông minh của Hàn Như Liệt, tin tưởng sau khi trở về chỉ cần nghĩ lại một phen mà là nhận ra a, trong lòng của nàng đúng là mơ hồ có một tia vui mừng.
Vân Hương lắc đầu: “Là một gã nam tử mặc áo hồng cùng một gã nam tử áo trắng.”
” Nam tử áo trắng?” Mộ Chỉ Ly lời nói không tự giác đề cao vài phần, nhưng trong lòng thì hiện lên một thân ảnh y hệt trích tiên, chẳng lẽ là hắn hay sao?
Rất hiển nhiên Hàn Dạ không thể nào ăn mặc áo trắng, hắn có đôi khi có muốn thế nhưng mà một ám vệ, muốn giấu kín trong bóng tối, làm sao có thể mặc áo trắng?
“Đúng vậy, thoạt nhìn phảng phất nam tử như không vướng bụi trần (không ăn nhân gian khói lửa).” Nói đến đây trong mắt Vân Hương hiện lên một tia tinh quang, trên đời lại có nam tử ưu nhã như tranh vẽ vậy, nếu như người mua nàng là hắn, nàng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, tiếc rằng khác biệt to lớn như thế!
Nghĩ vậy, nàng càng phát ra ghen ghét với Mộ Chỉ Ly, vì cái gì hắn lại ở sau lưng Mộ Chỉ Ly, chẳng lẽ vì ưa thích nàng ta hay sao? Thế nhưng mà Mộ Chỉ Ly tuy dáng người cũng không tệ lắm, nhưng diện mạo như thế này thật sự là quá bình thường rồi, căn bản là không xứng với nam tử y hệt trích tiên kia!
Lúc này, Mộ Chỉ Ly xác định nam tử kia tất nhiên là Lăng Lạc Trần rồi, trừ hắn ra bên ngoài còn có ai có thể xưng là trích tiên, nếu nói Hàn Như Liệt đi theo phía sau của nàng nàng còn có thể hiểu, nhưng là Lăng Lạc Trần thì vì sao?
“Tốt rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.” Mộ Chỉ Ly hiện trong đầu một mực xoay quanh chuyện hai người bọn họ đi theo mình, nên không có tâm tư đối với Vân Hương quá nhiều xoắn xuýt, dù sao nàng cũng đã rõ ràng.
Vân Hương nhu thuận gật đầu, ở trước mặt Mộ Chỉ Ly, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe lời rồi, nếu không ai biết nàng có thể hay không một khi tâm tình không tốt trực tiếp giết mình? Nàng thế nhưng biết rõ chính mình muốn nàng làm bia đỡ đạn rồi, nếu đổi lại là người bình thường sợ là lập tức động thủ, nàng đến bây giờ đều không có ra tay thì đã rất tốt rồi.
Đúng lúc này, một tiếng đập cửa vang lên, Mộ Chỉ Ly mở cửa xem, đã thấy Lăng Lạc Trần đứng ở trước cửa.
Trong lòng có chút kinh ngạc, nói: “Lăng công tử, sao ngươi lại tới đây?”
“Tại hạ đường đột rồi, chỉ là nghĩ muốn đến xem ngươi phải chăng mọi chuyện đều tốt.” Lăng Lạc Trần còn cố ý nhìn liếc Vân Hương, chỉ cảm thấy cô gái này đến đây quá kỳ quặc rồi, hắn cũng có chút không yên lòng, cho nên lúc này mới sang đây xem xét đấy.
Bất quá xem ra dường như không có xảy ra chuyện gì, hắn tin tưởng thực lực Mộ Chỉ Ly, nhưng vẫn là nhịn không được lo lắng.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly mỉm cười, nàng nhìn thấy vẻ quan tâm ở đáy mắt hắn: “Yên tâm đi, ta không sao.”
Cũng không có bởi vì mình bị theo dõi mà tức giận, bất luận là Lăng Lạc Trần hay là Hàn Như Liệt nàng đều không có tức giận, có lẽ là bởi vì nàng biết rõ hai người bọn họ đều là từ sự quan tâm đối với mình a, chỉ là Lăng Lạc Trần lại để cho nàng ngoài ý muốn một phen.
Đồng thời nàng cũng chú ý tới hắn vừa rồi xem xét động tác Vân Hương, hắn đã biết rõ việc mình cứu Vân Hương , hiển nhiên cũng biết vấn đề này kỳ quặc.
Vân Hương thấy Lăng Lạc Trần cố ý nhìn liếc chính mình, trên mặt cũng nhiều hơn một tia kinh hỉ, nàng vẫn cho là mị lực của mình nếu so với Mộ Chỉ Ly mạnh hơn nhiều a!
Không khỏi nhìn Lăng Lạc Trần xoay tay chuẩn bị tư thế dung nhan, mưu toan hấp dẫn ánh mắt Lăng Lạc Trần, chỉ là Lăng Lạc Trần lại không còn liếc nhìn nàng một cái nào nữa rồi, trong mắt của hắn chỉ có Mộ Chỉ Ly.
Ngay tại lúc hai người lúc nói chuyện, cửa sổ phòng Mộ Chỉ Ly xuất hiện một thân ảnh hồng sắc, Hàn Như Liệt vốn chuẩn bị đến tìm Mộ Chỉ Ly trò chuyện, thuận tiện giám thị Vân Hương, theo bệ cửa sổ tiến vào cũng là vì để cho Mộ Chỉ Ly kinh ngạc, không nghĩ tới vậy mà chứng kiến Mộ Chỉ Ly cùng Lăng Lạc Trần đang nói chuyện phiếm, lập tức trên mặt vui vẻ cũng thu liễm thêm vài phần, trực tiếp đi vào trong phòng Mộ Chỉ Ly.
Cảm nhận được khí tức sau lưng, Mộ Chỉ Ly quay đầu: “Ngươi đã đến rồi.” Đối với chuyện Hàn Như Liệt sẽ đến này nàng từ đầu đã đoán được, tuy thời gian tiếp xúc chưa nhiều, nhưng nàng đối với tính tình Hàn Như Liệt lại hiểu được không ít.
“Nương tử, buổi tối vi phu ngủ không được, nhớ nàng liền tới thăm nàng một chút.” Hàn Như Liệt trên mặt dáng tươi cười mang theo ý tứ ngả ngớn, trêu chọc nhìn Mộ Chỉ Ly
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng là một hồi bất đắc dĩ, đối với xưng hô của Hàn Như Liệt, nàng đã không để ý rồi, cho nên cũng không có phản ứng gì quá kích động, hoặc là nàng đã thành thói quen hắn xưng hô như vậy a.
“Chỉ Ly, vị này chính là?” Lăng Lạc Trần lên tiếng hỏi