Khoảng thời gian này chính là giờ cao điểm làm ăn của quán rượu. Klein còn chưa tiến vào, đã cảm giác được sóng nhiệt phà thẳng vào mặt, ngửi được hương rượu lúa mạch đậm đặc, nghe được âm thanh ồn ào huyên náo.
Không có gì bất ngờ, hắn nhìn thấy ở chính giữa quán rượu có hai cái bục, một cái đang diễn ra trận đấu chó bắt chuột, một cái khác có hai tay quyền anh đang kiên nhẫn chờ đợi, chuẩn bị cho trận đấu sắp bắt đầu.
Hương rượu xen lẫn mùi mồ hôi xộc tới, Klein đẩy đẩy mắt kính mắt gọng vàng, vuốt vuốt mũi. Hắn vừa bảo vệ tài sản trên người, vừa gắng sức chen về phía vị trí quầy rượu.
Không chờ gã phục vụ kịp mở miệng, hắn đã giành trước nói: “Một cốc bia South Wales.”
Đây là bia tốt nhất do vương quốc Ruen tự sản xuất.
“5 penny.” Gã phục vụ quen miệng trả lời.
Klein móc một đống tiền xu, đếm 5 penny, rồi đưa cho đối phương, đổi lại được một cốc gỗ lớn đựng bia màu vàng kim, mùi hương của bia nồng đậm mê người.
“Ở trước mặt nó, rất nhiều bia thậm chí không thể xưng là bia, chỉ có thể tính là thức uống.” Gã phục vụ cười ha hả nói.
Klein bưng lên uống một ngụm, chỉ cảm thấy mát lạnh sướng miệng. Đầu tiên là trong vị đắng xen lẫn vị thơm, tiếp đó là mùi vị lúa mạch cuộn trào dâng lên, quanh quẩn trong miệng lại có chút ngọt.
Đặt cốc xuống, hắn nhìn bọt trắng tinh khiết li ti, nhân cơ hội hỏi: “Kaspars Calening ở đâu?”
Gã phục vụ dừng động tác lau chùi ly, ngẩng đầu xem xét hắn mấy giây, chỉ chỉ bên cạnh: “Trong phòng snooker số 3.”
Klein dựa vào tinh thần không lãng phí, bưng cốc lên, đi tới bên ngoài phòng snooker số 3.
Hắn mới chỉ gõ nhẹ một cái đã nghe được cửa phòng kẽo kẹt mở về phía sau.
Hai người đàn ông đang cầm cây cơ bên trong đều dừng lại, cùng nhìn về phía cửa.
“Tôi tìm Kaspars Calening.” Trong bầu không khí trầm lắng, Klein vội bổ sung một câu, “Ông già giới thiệu.”
Nghe được câu này, một ông già chừng 50 có chiếc mũi lớn, mặc áo sơ mi vải đay trầm giọng nói: “Vào đi.”
Trên mặt ông ta có một vết sẹo lớn, kéo dài từ khóe mắt phải thẳng đến khóe miệng bên phải, mũi của ông ta như kiểu nghiện rượu điển hình, gần như đỏ phừng hết cả.
Klein bưng cốc, chậm rãi bước vào, chỉ thấy đối thủ snooker của Calening quen thuộc buông cây cơ xuống, rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa.
Kaspars Calening khập khễnh đi vòng qua, mở miệng: “Anh muốn gì?”
“Một cây súng lục đặc chế uy lực lớn và 50 viên đạn.” Klein lại nhấp một ngụm bia.
“3 bảng 10 saule.” Kaspars báo giá, “Nó chắc chắn sẽ đắt hơn ở cửa hàng vũ khí chính quy, vì bao gôm cả nguy hiểm tôi phải gánh chịu.”
“Thành giao.” Klein móc từ trong túi quần ra 5 tờ tiền mệnh giá 1 bảng đã chuẩn bị từ sớm, đếm 4 tờ đưa cho đối phương.
Kaspars tiện tay kiểm tra thật giả, gật đầu nói: “Anh sảng khoái hơn vẻ ngoài của mình rất nhiều, chờ tôi 5 phút.”
Anh ta đặt tiền trên bàn snooker, dựng cây cơ xong thì khập khễnh đi về phía cửa.
Klein đưa mắt nhìn theo Kaspars đi ra ngoài, hắn quay đầu nhàm chán xem xét snooker đang thịnh hành hiện nay, phát hiện rất giống với bida lỗ quen thuộc ở trái đất.
Nhất định là ông, Russel đại đế… Hắn suýt nữa lắc đầu bật cười.
Chờ một lúc, Kaspars đẩy cửa tiến vào. Trong tay ông ta cầm một vật được bọc bởi giấy dai và hai tờ tiền giấy 5 saule.
Klein nhận lấy tiền và vật phẩm, mở ra tại chỗ, đập vào mắt là một cây súng lục màu trắng bạc với nòng súng hơi dài, tay cầm của nó như là được đặc chế từ gỗ hồ đào.
Ngoài ra còn có 50 viên đạn vàng óng được xếp chỉnh tề trong hộp.
Klein cầm cây súng rỗng lên thử, bỏ vào 5 viên đạn, nhét súng lục vào trong túi súng dưới nách đã chuẩn bị từ trước, sau đó cất số đạn còn lại vào, ngẩng đầu nhìn về phía Kaspars, đắn đo nói: “Nếu tôi muốn thuê một vệ sĩ lợi hại, nên tìm ai?”
“Cực kỳ lợi hại, loại mà vượt qua cực hạn của con người ấy.”
Kaspars xoa xoa chiếc mũi to đỏ bừng của mình, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Anh ta nghiêm túc nhìn chăm chú Klein hai phút, dùng thái độ trầm mặc gây ra cảm giác áp bách dọa người: “Tôi có thể hỏi giúp anh, nhưng không bảo đảm sẽ có người nhận nhiệm vụ này.”
Có vẻ quen biết không chỉ một người phi phàm nhỉ… Klein nhếch khóe miệng nói: “Mặc kệ kết quả ra sao, xin cho phép tôi bày tỏ lòng cảm ơn với anh trước.”
Kaspars cất lấy tiền mặt trên bàn snooker, lần nữa rời khỏi nơi này. Chừng mười mấy phút sau, anh ta mới quay trở lại, mà Klein đã nhàm chán uống xong cốc bia South Wales lớn kia.
“Người ta muốn gặp anh, rồi mới quyết định.” Kaspars trầm giọng nói.
“Không vấn đề. Đổi lại là tôi, cũng phải đánh giá độ khó của nhiệm vụ trước.” Klein mỉm cười gật đầu.
Hắn khó khăn theo sau Kaspars đi trên hành lang, băng qua bục đấu quyền anh chen chúc, tiến vào vị trí gần với phòng bếp của quán rượu.
Kaspars chợt dừng bước, gõ nhẹ lên một cánh cửa. Sau khi được cho phép, anh ta liền đẩy cửa dẫn Klein đi vào.
Đây là một phòng đánh bài, bên trong có mười mấy người đang chơi bài poker Texas.
Nhìn thấy Kaspars và Klein tiến vào, một người đàn ông mặc sơ mi trắng khoác áo gi lê đen chậm rãi đứng dậy. Mấy người đánh bài khác đều ngừng động tác, chẳng ai lên tiếng.
Klein vừa liếc mắt nhìn qua, mày nhíu khẽ để không ai nhận ra.
Hắn phát hiện ngoài người đàn ông đang đứng ra thì những vị khách đánh bài khác, đều có mùi vị quỷ dị khó mà diễn tả được, sắc mặt bọn họ trắng bệch, ánh mắt như dã thú.
Gõ nhẹ răng bên trái hai lần, Klein lặng yên mở linh thị.
Cơ bắp của hắn bỗng căng cứng, suýt chút nữa không khống chế biểu cảm của bản thân, bởi vì màu sắc khí tràng của mấy vị khách đánh bài khác đều là đen đặc!
Điều này nói rõ trong mười mấy người đánh bài này, ngoài người đàn ông đang đứng thì còn lại đều là người chết!
Không, không chỉ đơn thuần là người chết, người chết thì khí tràng không có màu sắc!
Đó đều là xác sống!
Cảm giác thối rữa đập vào mặt, người đàn ông sơ mi trắng gi lê đen đi đến trước mặt Klein.
Sắc mặt của gã cũng tái nhợt, trong ánh mắt như cất dấu ác ý đậm đặc.