“Trong người Dạ đại nhân còn dư độc chưa tiêu, chỉ cần uống dược tịnh dưỡng một chút sẽ khôi phục lại bình thường, về phần…” Thường Thiếu Điển nhìn bạch phát nam nhân đang gắt gao rúc vào bên cạnh Lưu Bá Hề, không khỏi thầm hít sâu, hổ thẹn nói: “Về phần vì sao trên đầu Dạ đại nhân có tai thú cùng đuôi hồ ly, ta cũng không rõ ràng lắm.”
“Thời điểm ta nhìn thấy hắn cũng là bộ dạng này, sự việc chỉ có thể chờ sau khi Vị Ương nói chuyện lại mới giải thích được, hiện tại chuyện Vị Ương biến đổi chỉ có ta và ngươi biết, nhớ kỹ không được nói cho người thứ ba.” Lưu Bá Hề liên tục dặn dò.
Thường Thiếu Điển đi ra cửa sắc dược, Lưu Bá Hề nâng Dạ Vị Ương vào trong giường ngồi, sau đó buông màn xuống sai người mang thức ăn vào, đế tránh cho người khác thấy bộ dáng Dạ Vị Ương bây giờ.
Tuy nói ở đây đều là người một nhà, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Lưu Bá Hề đang muốn đi lấy thức ăn, Dạ Vị Ương tức khắc nắm chặt tay áo hắn không cho hắn ly khai, quay đầu nhìn đôi mắt chẳng có tiêu cự của nam nhân trong mắt tràn đầy kinh hoảng, Lưu Bá Hề nhất thời đau lòng không thôi, hắn tình nguyện hiện tại người chịu phần khan khổ này là hắn chứ không phải Dạ Vị Ương.
“Ta đi lấy thức ăn cho ngươi, sẽ không rời phòng.” Biết lúc này nam nhân cái gì cũng chẳng nhìn thấy, cái gì cũng chẳng nghe thấy sẽ có bao nhiêu cảm giác không an toàn, Lưu Bá Hề dằn lòng viết xuống tay Dạ Vị Ương vài chữ sau đó mới đứng dậy đi lấy thức ăn.
Lưu Bá Hề ngồi bên giường gắp đồ ăn đút cho Dạ Vị Ương, vừa lẳng lặng tinh tế ngắm nam nhân đã mấy thấy tháng không gặp này, một đầu bạch phát khiến Dạ Vị Ương giống như băng tuyết tiên nhân thanh lệ thoát tục không nhiễm bụi trần, ngay cả lông mi cũng một màu tuyết trắng, cả người sạch sẽ tựa như khối băng ngọc trong suốt, nói là yêu quái, còn không bằng nói tiên nhân trụy lạc (giáng) phàm trần.
Hắn nhớ đến lời đồn tiên hồ hàng thế trong cung Bắc Thần quốc, chẳng lẽ chính là Vị Ương?
Lúc trước, thời điểm Dạ Vị Ương rơi xuống vách núi hôn mê một tháng, sau khi tỉnh lại chẳng những mất trí nhớ, hơn nữa giống như thay đổi thành một người khác, khi đó hắn mặc dù có chút hoài nghi, nhưng rất nhanh đã bị mọi lời nói cử động của nam nhân hấp dẫn, đối với suy nghĩ bất lợi đến Dạ Vị Ương cũng theo bản năng mà bài xích.
Hiện tại cẩn thận ngẫm lại, muốn nói Dạ Vị Ương mất trí nhớ, chi bằng nói là biến thành người.
Chẳng lẽ thật sự là tiên hồ hàng thế sao? Lưu Bá Hề sâu kín thở dài, nếu Dạ Vị Ương đúng là từ thượng thiên hạ xuống, ngày sau có ly khai bọn họ nữa không?
Đút Dạ Vị Ương nếm đồ ăn, vừa lúc Thường Thiếu Điển đã sắc dược xong, Lưu Bá Hề tự mình đón lấy chén dược: “Ta đến.”
“Tướng quân, trước để ta thay ngươi xử lý vết thương một chút đi.” Thường Thiếu Điển lo lắng nói, thương trên vai Lưu Bá Hề còn chưa được chữa trị.
“Ân.” Tùy tiện đáp ứng, Lưu Bá Hề múc một muỗng dược nhẹ nhàng thổi, bản thân thử nếm qua sau đó đút Dạ Vị Ương.
Phỏng chừng dược này có chút đắng, mới uống ngụm đầu tiên mặt Dạ Vị Ương đã nhăn thành một đoàn, Lưu Bá Hề nhịn không được bật cười, người này vẫn sợ đắng giống như trước đây.
“Đắng sao?” Hắn viết vào lòng bàn tay Dạ Vị Ương.
Dạ Vị Ương dùng sức gật đầu.
Lưu Bá Hề chính mình ngậm một ngụm, ôm đầu nam nhân hôn xuống, dùng lưỡi đẩy dược qua, một phen hôn nhẹ sau đó mới buông Dạ Vị Ương ra.
“Còn đắng không?” Hắn nhìn nam nhân hai má hơi chuyển hồng hỏi.
Dạ Vị Ương mím môi lắc đầu.
Bên cạnh Thường Thiếu Điển vội cúi đầu hết sức chuyên chú thay Đại tướng quân xử lý vết thương, làm như cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng lần đầu chứng kiến cảnh tượng hoạt sắc sinh hương xảy ra trước mắt mình, Thường Thiếu Điển một bên cảm thán nguyên lai nội tâm Đại tướng quân một chút cũng không biết xấu hổ, một bên cảm thán bộ dáng Dạ đại nhân hiện giờ tuy rằng đáng thương nhưng quả thực chọc người sinh tâm thương tiếc. (tiềm chất fanboy =]])
Phỏng chừng bất luận người nhìn thấy Dạ Vị Ương bây giờ, đều nhịn không được muốn tiến lên ôm một cái, đem người này cấp ôm vào ngực hảo hảo yêu thương một phen.
“Tướng quân, được rồi.” Thường Thiếu Điển xử lý xong vết thương của Lưu Bá Hề, chén dược bên kia cũng đã thấy đáy.
Cũng chẳng biết là vì dược hay vì nguyên nhân nào khác, hai má Dạ Vị Ương nguyên bản có chút trắng bệch hiện tại đã đỏ bừng, giống như mật đào vừa chín bạch lý thấu hồng (trong màu trắng lộ ra sắc hồng), thoạt nhìn phá lệ ngon miệng.
Hơn nữa ánh mắt không có tiêu cự mở thật to, môi đỏ ướt át, trang bị một thân tuyết trắng, thật sự làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy tim đập gia tốc, máu huyết phun trào.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
Bạn đang
Thưá»ng Thiếu Äiá»n cuá»ng quÃt Äem Äầu hạ xuá»ng, chợt nghe Lưu Bá Há» nói: âNgươi ra ngoà i nói má»i ngươi thu dá»n má»t chút, chúng ta phải nhanh chóng rá»i khá»i Bắc Thần quá»c.â
âÃn.â Ứng thanh má»t tiếng, Thưá»ng Thiếu Äiá»n vá»i cúi Äầu ly khai cÄn phòng ngá»t ngạt Äến lợi hại kia, ngà y trưá»c cảm thấy Dạ Äại nhân bình thưá»ng Äã Äẹp mắt, nhưng hôm nay má»i hiá»u rõ, Dạ Äại nhân ÄÃch thá»±c không phụ bá»n chữ âKhuynh quá»c khuynh thà nhâ.
Sau khi Thưá»ng Thiếu Äiá»n rá»i Äi, Lưu Bá Há» sắp xếp tá»t gá»i Äầu, cá»i xiêm y Dạ VỠƯơng Äá» nam nhân nằm xuá»ng, giúp Dạ VỠƯơng váºn khà nhìn Äá»i phương dưá»i tác dụng cá»§a dược cháºm rãi nhắm mắt ngá»§, mãi Äến lúc nà y Lưu Bá Há» má»i thả xuá»ng tâm tình cÄng thẳng.
Trong phút chá»c má»t má»i tá»±a như sóng biá»n mà cà n quét tá»i, Lưu Bá Há» nằm xuá»ng bên cạnh Dạ VỠƯơng, Äem Äá»i phương chặt chẽ ôm và o lòng nhắm hai mắt lại.
Äêm qua bá» thương mất máu, tuy rằng có dược kiá»m chế Äá»c tÃnh, nhưng liên tục mấy ngà y thần kinh buá»c chặt, khắp nÆ¡i trá»n tránh quan binh truy Äuá»i, vừa lo lắng bá»nh tình Dạ VỠƯơng, thá» lá»±c cùng tinh lá»±c Äá»u có dấu hiá»u cạn kiá»t.
Hiá»n tại ôm nam nhân trong ngá»±c Äã không có viá»c gì, Lưu Bá Há» má»i cảm giác ÄÆ°á»£c má»t má»i, nhắm hai mắt liá»n muá»n ngá»§.
Mặc dù còn trong lãnh thá» Bắc Thần quá»c, mặc dù Äã má»t má»i cùng cá»±c, nhưng giấc ngá»§ ngắn ngá»§i nà y so vá»i giấc ngá»§ mấy tháng qua an á»n hÆ¡n rất nhiá»u.
Dạ VỠƯơng còn sá»ng, ngay tại trong ngá»±c hắn, Lưu Bá Há» chưa bao giá» thá»a mãn như bây giá», chÃnh là mất Äi sau Äó tìm lại ÄÆ°á»£c, hắn chợt phát hiá»n mức Äá» quan tâm nam nhân nà y Äã vượt xa sá»± tưá»ng tượng cá»§a hắn.
Lưu Bá Há» nhắm mắt lại tiá»m thức siết tháºt chặt tay Dạ VỠƯơng, sẽ không bao giá» buông ra nữa.
Hết chương thứ mưá»i chÃn