Klein thở dài, nặng nề nói:
“Eren, để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện cũ. Có một nhà thám tử, anh ta thuê hai hầu gái, một đầu bếp và một trợ lý, sống cuộc sống rất tốt. Nhưng một ngày nọ, anh ta tiếp nhận một vụ án, thành công khóa chặt được hung thủ, nhưng tên hung thủ kia lại vô cùng dã man, tàn bạo. Hắn lên ý định trả thù, liền lẻn vào trong căn hộ của nhà thám tử kia.”
“Nhà thám tử là chuyên gia đánh tay đôi, nên cuối cùng chỉ bị thương nhẹ, nhưng cũng vì thế mà khiến hai người hầu chết.”
“Anh đã hiểu ra chưa, Eren?”
“Tôi hiểu rồi.” Giọng nói Eren chất chứa sự đồng cảm, “Sherlock, hóa ra anh đã phải trải qua chuyện như vậy.”
Không, nhân vật chính chẳng liên quan một tẹo nào với tôi hết. Tôi chỉ vừa bịa ra thôi… Làm sao tôi có thể nói trực tiếp với anh rằng, tôi dính líu đến rất nhiều sự kiện thần bí kỳ quái, trong nhà sẽ luôn cất chứa bí mật không muốn ai biết, vì vậy tốt nhất là không nên thuê người hầu… Klein hướng ánh mắt về phía trước, thở ra một hơi dài thật dài.
Việc quét dọn trong căn hộ của hắn được làm hai lần một tuần, chủ yếu được phụ trách bởi hầu gái của phu nhân Stalin Sammer, cũng chỉ là quét dọn sơ qua, mỗi lần 1 saule.
Trong khi nói chuyện, hai người đã tiến vào đại sảnh của giáo đường Phồn Tinh.
Nơi đây tuân theo phong cách kiến trúc của Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối, ánh nến lờ mờ, thưa thớt, yên tĩnh.
Phía trước đại sảnh là thánh đài có khắc Thánh huy Bóng Tối, phía trên là vô số ngôi sao được khảm bằng ngọc trai tự phát sáng, mặt trăng đỏ thẫm được làm bằng hồng ngọc, phần còn lại của đại sảnh tràn ngập bóng tối của màn đêm.
Chỉ với một cái nhìn, hắn cũng có thể thấy lấm tấm ánh sáng đỏ rực in lên cả khu vực, đem tới cảm giác thần thánh vượt bậc.
Nhưng Klein vẫn cảm thấy thiết kế của nơi này không bằng giáo đường St Selina ở thành phố Tingen. Đại sảnh kia chỉ một màu đen kịt, ánh sáng chỉ xuyên thấu nhờ một cái lỗ to bằng nắm đấm đằng trước. Nó dường như ám chỉ tinh không, khiến cho người khác sinh ra lòng kính sợ xuất phát từ tận đáy lòng.
Tuy nhiên, thiết kế kiểu này vẫn có một vấn đề. Đến tối, hiệu quả sẽ không còn… Klein tùy tiện chọn một chỗ ngồi, bỏ mũ chóp nửa cao và đặt gậy batoong xuống trong khi chờ Eren tiếp tục đi dọc theo hành lang, thẳng đến phòng xưng tội để tìm vị giám mục nọ.
Ngồi trong đại sảnh rộng lớn này ngắm nhìn mọi người tập trung cầu nguyện, nội tâm Klein đột nhiên hoàn toàn tĩnh lặng.
Nghĩ mà nói, đây mới chỉ là lần thứ ba mình vào giáo đường của Nữ Thần… Hắn cười tự giễu.
…
Quận Lẫm Đông, bên trong giáo đường Thanh Bình.
Leonard Mitchell mặc áo khoác đen, đeo găng tay đỏ, bước vào căn phòng của chấp sự cấp cao Crestet Cesma.
“Chúc mừng, cậu đã chính thức trở thành một Găng Tay Đỏ, nguyện Nữ Thần phù hộ cậu.” Cesma vẽ một mặt trăng đỏ tươi trước lồng ngực.
Ông ta vẫn dựng cổ áo thẳng đứng, che khuất miệng.
“Ca ngợi Nữ Thần, đây là vinh dự của tôi.” Leonard đưa tay lên, điểm bốn cái thuận chiều kim đồng hồ.
Cesma không nói nhiều, vào thẳng vấn đề chính:
“Dựa vào thỉnh cầu của cậu, tôi đã đưa cậu vào tiểu đội Soest. Anh ta là một vị “An Hồn Sư” có vật phẩm thần kỳ. Tôi cũng đã phân phó người giúp cậu chuẩn bị kỹ vũ khí phi phàm mà cậu cần.”
“Tiểu đội các cậu sẽ phụ trách vụ án triệu hồi ác ma, cũng được chiếu cố một chút manh mối đã tìm được, ví dụ như những sự kiện và nghi thức liên quan tới bài Tarot đã liên tục diễn ra ở Backlund.”
“Vâng, thưa ngài Cesma.” Leonard cũng chẳng ý kiến gì về chuyện này.
Đây sẽ là khởi đầu cho sự báo thù của mình… Anh ta thầm nhủ với bản thân.
…
Quận Tây, ngoài nghĩa trang Green.
Klein hộ tống bác sĩ Eren đi một hồi xung quanh khu rừng, thỉnh thoảng lại ho khù khụ vì bị bụi xám trắng bốc lên.
“Chắc không có cái cây ấy rồi. Chuyện trong mộng cảnh không có khả năng phản ứng hoàn toàn với hiện thực.” Đã tìm đến hết, Eren cũng không còn chắc chắn với bản thân nữa.
May mắn là, tôi rất giỏi tìm đồ… Klein dùng gật batoong chỉ hướng, nói:
“Chúng ta tìm thử bên kia xem, coi như là nỗ lực cuối cùng.”
“Được.” Eren thở dốc.
Hai người đi một lát, Eren đột nhiên dừng chân, chỉ chéo qua một góc:
“Kia kìa, kia kìa!”
Cách khoảng hơn chục mét có một gốc cây bạch dương yên bình đứng đó, tựa như đang đợi hai người.
“Nó giống y hệt như tôi thấy trong giấc mơ.” Eren cực kỳ quả quyết.
Klein hơi cảnh giác, cười nói:
“Nhưng không có Will Oncetine.”
Eren đến gần gốc cây bạch dương, nhíu mày nhìn, rồi đột nhiên chỉ vào một nơi gần rễ cây, nói:
“Lúc ấy Will Oncetine đứng ở đây, tay cậu bé chỉ xuống bùn đất bên dưới!”
Chỉ xuống bùn đất bên dưới? Klein đứng cạnh, cúi đầu nhìn phần đất không có cỏ khô.
“Anh muốn đào lên à?”
Eren gật đầu: “Đã tới đây rồi, chung quy lại vẫn phải xác nhận chút gì đó. Sherlock, anh đến nghĩa trang mượn hai cái xẻng sắt đi.”
“Tôi ở đây thì hơn, anh đến nghĩa trang đi, tôi sợ anh sẽ gặp chuyện gì không hay mất.” Klein cẩn thận nói.
“Được.” Eren không từ chối, lập tức rời khỏi khu rừng.
Sau một hồi, anh ta vung tiền, mang theo ba cái xẻng sắt cùng một người gác mộ quay lại, bắt đầu đào bới.
Klein đào được một chút, chợt ngửi thấy một mùi khá quen thuộc, mà khi bùn đất được xới lên, vật bên dưới từ từ lộ ra.
Đó là một thi thể của trẻ con đã hoàn toàn rữa nát!
Da và máu thịt giống như sắp tan rã hoàn toàn, côn trùng sâu bọ không ngừng chui ra từ mồm mũi.
Keng!
Xẻng sắt trong tay Eren rơi xuống, đập vào một tảng đá.
Anh ta chỉ vào phần chân của thi thể, miệng liên tục mấp máy nhưng mãi vẫn không thể cất nên lời.
Klein chịu đựng cảm giác ghê tớm, cẩn thận nhìn kỹ lại, phát hiện ra thi thể của đứa trẻ kia rõ ràng thiếu mất đoạn dưới chân trái.
Cùng lúc, Eren lùi về sau hai bước, ngã vật xuống đất trong tư thế ngồi, dùng giọng sắc bén kêu lên:
“Will Oncetine! Will Oncetine!”
Đó chính là thi thể của Will Oncetine!
(*) Phồn Tinh: Vô số ngôi sao.