Cậu đau đớn vì phải tự tay trừ bỏ đi một người bạn học được xem là khá thân thiết.
—dù Dereck không thể nhìn thấy kết cục cuối cùng của Darc, nhưng cậu biết chắc, khi đối phương đã biến thành bộ dạng dị thường kia rồi, cũng chẳng khác gì chết đi cả.
Chìm ngập trong mớ cảm xúc hỗn loạn phức tạp, Dereck không biết mình đã chờ bao lâu, lại đốt ngọn nến lên.
Cuối cùng, cậu cũng nghe thấy âm thanh giải trừ phong ấn, cánh cửa phòng mở ra.
Quay đầu lại, nhờ vào ánh nến mờ nhạt, cậu trông thấy một người phụ nữ tóc bện thành bím dài, rủ xuống sau lưng, trên người mặc bộ váy đen, bước vào.
“Quý cô Efro…” Dereck vô thức gọi.
Efro có khuôn mặt xinh đẹp, khóe mắt điểm chút nếp nhăn. Cô mỉm cười gật đầu với Dereck rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đối diện.
“Cậu có gì muốn nói không?”
Dereck ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, chỉ chợt nhận ra không biết từ khi nào đôi mắt cô ta đã biến thành màu vàng với đồng tử hình khe dọc dài hẹp.
Efro điều chỉnh ánh nến, khiến sắc nhạt chiếu sáng hoàn toàn khuôn mặt của cậu thiếu niên ngồi trước mặt mình.
Đồng tử dài hẹp vàng càng lúc càng trở nên lạnh lùng, tựa như không còn chút tình người.
Đột nhiên, giữa chúng hiện lên từng vòng sáng mờ, giống như hợp thành một vòng xoáy, tạo nên hình dáng mê cung.
Trong lúc ngẩn ngơ, Dereck cảm thấy cơ thể trôi nổi giữa bóng đêm vô tận và vô số ánh sáng sặc sỡ.
Ngay khi đó, cậu bất ngờ tỉnh táo lại. Cậu cảm thấy một thứ gì đó khéo léo bọc lấy trạng thái mộng du kia.
Cậu nhìn ánh nến chập chờn và Efro đang ngồi đối diện với con ngươi dựng đứng màu vàng nhạt.
Bỗng từ trong góc tối, một người đi ra, chính là ‘Thủ lĩnh’, trưởng lão Colin Iliad.
Gật đầu đáp lại ‘Thủ lĩnh’, Efro mới nhẹ nhàng hỏi Dereck:
“Khoảng thời gian gần đây cậu đã làm những gì?”
Dereck nhớ rất kỹ lời dặn, duy trì trạng thái vừa rồi, lên tiếng:
“Tôi không biết. Tôi đã luôn mơ màng như đang trong giấc mơ, chỉ thỉnh thoảng mới tỉnh táo…”
Cùng lúc cậu trả lời, hai tròng mắt của “Kẻ Săn Ma” Colin lộ ra ký hiệu phức tạp màu xanh sẫm.
Efro tiếp tục đặt câu hỏi:
“Cậu có biết mình đã xung đột với Darc Regence không?”
“Tôi chỉ nhớ rằng chúng tôi đã đánh nhau… Tôi có cảm giác mình đã nhìn thấy một người đàn ông treo ngược trên Thập Tự giá, nhìn thấy một người đàn ông đội mũ mềm chóp nhọn đeo kính độc nhãn thủy tinh… Đúng rồi, tôi đã thấy hắn trong hầm ngục… Hắn mở miệng ra, mỉm cười nói…” Dereck kể một câu chuyện dài.
Efro nhìn vị ‘Thủ lĩnh’, lại quay ra truy vấn tiếp:
“Hắn nói gì?”
“Tôi không rõ lắm, chỉ nhớ được một điều… Hắn cười nói, ‘Chúa Sáng Thế Sa Ngã, Chúa Sáng Thế Chân Thực… “Người Chăn Cừu”…’ “ Dereck suýt thì mất kiểm soát vì tâm trạng kích động.
Cậu đã mạo hiểm đến nhường này, cũng chính là chỉ để nói cho ‘Thủ lĩnh’ biết cái tên “Chúa Sáng Thế Sa Ngã” và việc “Người Chăn Cừu” rất đáng nghi!
“Chúa Sáng Thế Sa Ngã… Chúa Sáng Thế Chân Thực… Cũng rất khớp với những bức bích họa dưới đáy toà thần miếu kia.” Colin nhẹ nhàng gật đầu, nhíu mày lẩm bẩm, “Người Chăn Cừu…”
“Sau đó thì sao?” Afro vẫn hỏi bằng giọng vô cùng nhẹ nhàng.
Dereck “mơ hồ” đáp:
“Sau đó, bọn họ đụng độ, có rất nhiều ánh sáng, ánh sáng chói lòa. Rồi tôi tỉnh lại, liên tục ho khan…”
Ký hiệu phức tạp màu xanh sẫm trong mắt Colin vẫn không biến mất, ông ta ra hiệu cho Efro hỏi thêm một số chi tiết nữa.
Dereck trả lời có chọn lọc, rồi cậu đổ hết mọi thứ cho Amon dựa trên kịch bản có sẵn, ngoài đó ra thì bảo tại mất trí nên không nhớ ra gì nữa.
Cuối cùng, Efro hỏi:
“Cậu có được cái rìu kia từ đâu? Cậu có được phối phương ma dược đường tắt ‘Mặt Trời’ từ đâu?”
“Tôi mua rìu ở chợ đen, người bán che mặt, chỉ biết giới tính là nam… Phối phương ma dược đường tắt ‘Mặt Trời’ là cha mẹ để lại cho tôi, họ tìm thấy trong một lần thăm dò…” Dereck nói không chớp mắt.
Sẽ luôn tồn tại những điểm đáng ngờ trong câu chuyện, nên ‘Người Treo Ngược’ lúc đoán đề liền lập tức cho rằng những câu hỏi trên sẽ xuất hiện, bắt phải Dereck soạn sẵn đề cương, ôn đi ôn lại cho đến khi trả lời thật tự nhiên mới thôi.
—chợ đen ở thành Bạch Ngân là thị trường giao dịch nửa công khai, nên sẽ có người che giấu thân phận vì đủ loại lý do. Điều này cung cấp lời giải thích tốt nhất cho Dereck.
Efro lắng nghe nghiêm túc, xong nghiêng đầu nói với “Kẻ Săn Ma” Colin:
“Cậu ta không nói dối, không thể nào nói dối. Tôi đang sử dụng sức mạnh của “Vương Miện Vinh Quang”.”
Colin gật đầu:
“Trong trạng thái này, cậu ta cũng không lộ ra vết tích tà ác, sa ngã, bị ô nhiễm.”
Phát hiện ra những thứ đó chính là năng lực đặc biệt của “Kẻ Săn Ma”.
Vốn là chức nghiệp của một Danh sách cao, “Kẻ Săn Ma” mạnh nhất ở chỗ có thể che giấu được hành động và ý định của bản thân, khiến những mục tiêu sở hữu khả năng dự báo nguy hiểm cũng không tài nào phát hiện ra được.
Thế nên, mỗi một “Kẻ Săn Ma” đều là khắc tinh của “Ác Ma”.
Suy tư một hồi, Colin mới đứng dậy rời phòng, nói với bóng tối trong góc:
“Lát nữa thả Dereck về, ta nghĩ hiện giờ cậu ta không có vấn đề gì.”
“Nhưng hãy bí mật giám sát thêm một thời gian nữa. Amon có thể tạo ra hai phân thân, sẽ có khả năng tạo ra cái thứ ba.”
“Vâng, thưa ngài thủ lĩnh.” Vị bóng tối kia tôn kính đáp lời.
Đợi đến lúc Dereck “thanh tỉnh”, phòng thẩm vấn đã không còn ai, chỉ để lại cho cậu lời nhắn có thể tự do rời đi.
Cậu lặng lẽ thở dài, cất bước tiến ra ngoài, trong lòng nhớ lại lời dặn của ngài ‘Người Treo Ngược’:
“Cậu vẫn chưa được thả lỏng, không được lơ là bất cẩn. Việc giám sát bí mật chắc chắn sẽ còn tiếp tục một khoảng thời gian nữa, nếu không ‘Thủ lĩnh’ của các người sẽ chẳng còn là ‘Thủ lĩnh’.”
Ừ, thời gian này mình cũng không thể tụng niệm tôn danh ngài Kẻ Khờ… Dereck tự nhủ thầm, đi xuống cầu thang xoắn ốc bước dưới tới tầng dưới.
Khi đang đi, cậu chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc, là một quý cô mặc áo choàng đen sọc tím, khuôn mặt xinh đẹp thanh nhã, “Người Chăn Cừu” trưởng lão Lorwaya.
Con ngươi xám nhạt của Lorwaya đảo qua Dereck, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ dịu dàng.
…
Trở lại phòng mình, Lorwaya lạnh lùng tiến thẳng tới bàn sách, trải một tấm giấy da thuộc ra.
Cô ta dùng tay trái nắm chặt ngón tay phải, kéo nó đứt rời, nhưng không một giọt máu nào chảy ra, chỉ tụ lại bên ngoài miệng vết thương.
Cầm đoạn đầu ngón tay này, Lorwaya vẽ lên giấy một ký hiệu phức tạp, đó là một nửa biểu tượng “Con mắt không tròng” tượng trưng cho sự bí ẩn và một nửa biểu tượng “Sợi dây vặn vẹo” tượng trưng cho sự biến hóa.
Cẩn thận ngắm nghía một hồi, Lorwaya bọc ngón tay gãy lại bằng tấm giấy, nhét vào miệng, cắn từng tiếng cành cạch, rồi nuốt hết toàn bộ.
Bàn tay phải chỉ còn bốn ngón tay, nhưng ở miệng vết thương bỗng nhúc nhích, xuất hiện máu thịt, nhanh chóng biến thành một ngón trỏ mới, trông hơi nhợt nhạt.
Lorwaya cúi thấp đầu, nhìn vào lòng bàn tay mình, thì thầm một cụm từ:
“Kẻ Khờ?”