Đây đâu phải điều mình đã dự liệu chứ. Chẳng phải cô nên trực tiếp hỏi nó giá bao nhiêu kim bảng sao? Phải rồi, xem ra mình chưa bao giờ nói cho tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ về Định Luật Bảo Toàn Đặc Tính Phi Phàm và Định Luật Đặc Tính Phi Phàm Bất Diệt… Klein hơi sửng sốt, bình ổn lại ngữ điệu. Đúng lúc ấy, “Chính Nghĩa” Audrey chủ động mở miệng:
“Thưa ngài ‘Kẻ Khờ’, tôi có thể giải đáp vấn đề này không? Thù lao tương ứng cô ấy sẽ trực tiếp trả cho ngài.”
Cô và Filth là bạn, vì lo lắng ngài ‘Kẻ Khờ’ không muốn chia sẻ phương diện tri thức kia nên mới tình nguyện nhận việc.
“Không thành vấn đề.” Klein cười đáp.
Tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ luôn luôn có thể nghĩ tới những thứ làm mình phiền lòng… Hắn cảm thán trong lòng.
Phù. Audrey vô thanh thở phào, chuyển qua đối mặt với Filth, cố ý không dùng phát âm và những từ ngữ đặc biệt của quý tộc, nói:
“Cô có muốn biết câu trả lời không?”
“Cô nguyện trả thù lao bằng cái gì?”
“Ma Thuật Sư” Filth gật đầu không do dự:
“Đương nhiên rồi!”
Cô nhìn về phía bóng người được che khuất bởi sương xám, cung kính dò hỏi:
“Thưa ngài ‘Kẻ Khờ’, tôi có thể dùng một chương khác trong “Kiến Thức Về Linh Giới” để làm thù lao không ạ?”
Cô đặc biệt nhấn mạnh “khác” là vì trước khi cô gửi cho anh ‘Thế Giới’ một chương trong “Kiến Thức Về Linh Giới”, nó đã được hiến tế thông qua ngài ‘Kẻ Khờ’ rồi, mà tri thức đã được xem qua coi như không còn giá trị giao dịch.
Đây không phải do cô nghi ngờ nhân vật vĩ đại cấp bậc thần linh như ngài ‘Kẻ Khờ’ sẽ nhìn lén, mà vì cô cảm thấy đổi thêm một chương nữa sẽ có lòng thành ý hơn.
Đôi khi, thứ mà một nhân vật vĩ đại để ý lại chỉ là thái độ của ngươi… Đây là kết luận Filth đúc rút được từ bao cuốn tiểu thuyết đã đọc.
Klein dựa vào thành ghế, dùng giọng điệu không quá để ý, đáp lại:
“Được.”
“Cảm ơn ngài, thưa ngài ‘Kẻ Khờ’.” ‘Ma Thuật Sư’ Filth khó mà kìm lại nụ cười. Trực giác của cô nói cho cố biết rằng, mình sắp được tiếp xúc với một chút tri thức bí ẩn cấp cao!
‘Chính Nghĩa’ Audrey thì hoàn toàn yên tâm, cười nhẹ, nói:
“Trong thế giới siêu phàm, có hai định luật. Nhớ kỹ, là định luật.”
“Trong cùng một đường tắt, tổng số lượng của đặc tính phi phàm được bảo toàn, sẽ không gia tăng, sẽ không giảm bớt, nó sẽ chỉ chuyển từ loại hình thái này sang hình thái khác.”
“Vì thế, sau khi Người Phi Phàm tử vong, đặc tính của hắn sẽ tách ra, giống như vật liệu chính của ma dược, chỉ cần tìm được vật liệu phụ trợ tương ứng là có thể điều phối ra ma dược Danh sách. À, ngoại trừ người mất khống chế, vì có quá nhiều tai họa ngầm, chỉ dùng làm dụng cụ thôi.”
Sau khi Người Phi Phàm tử vong, đặc tính của hắn sẽ tách ra, giống như vật liệu chính của ma dược? Nháy mắt, trong đầu Filth tựa như có tia chớp xẹt qua, khiến cô nàng khai sáng ra rất nhiều điều.
Hóa ra di vật bà Aulisa cho mình lại là đặc tính phi phàm… Hóa ra mỗi Người Phi Phàm trong mắt kẻ khác đều không khác gì vật liệu chính di dộng… Đen tối quá đi mất… Filth nắm chặt hai bàn tay, chỉ cảm thấy bản chất của thế giới siêu phàm này tràn ngập điên cuồng.
Tuy nhiên, lúc ăn đặc tính phi phàm bà Aulisa để lại để thăng cấp, cô lại không thấy buồn nôn, mà chỉ có một cảm giác ấm áp nhàn nhạt.
Sau khi mất mẹ, trước khi quen biết Hugh, bà Aulisa là người đối xử tốt với cô nhất. Với Filth, có thể kế thừa di vật của bà, luôn luôn tồn tại cùng với bà, là một trải nghiệm vừa ấm áp lại vừa bi thương.
“Hóa ra là vậy, Định Luật Bảo Toàn Đặc Tính Phi Phàm và Định Luật Đặc Tính Phi Phàm Bất Diệt… Nói cách khác, đặc tính phi phàm được để lại bởi một vị Người Phi Phàm “Quan Trị An” tương tương với toàn bộ vật liệu chính của ma dược?” Filth hỏi lại xác nhận.
“Đúng thế.” Audrey cũng nghĩ tới Hugh.
‘Ma Thuật Sư’ Filth lúc này đứng dậy, nhìn vị tồn tại thần bí kia, hành lễ rồi nói:
“Thưa ngài ‘Kẻ Khờ’, ngài có thể bảo bề tôi của ngài giữ lại phần đặc tính phi phàm để lại từ Người Phi Phàm “Quan Trị An” kia không ạ? Tôi muốn mua nó, nhưng hiện tại tôi chưa đủ tiền. Ngài có thể cho tôi thêm thời gian một tuần nữa được không ạ?”
“Được.” Klein bày ra bộ dáng như thể chẳng hề quan tâm.
Filth nhẹ nhàng thở ra, vội vàng hỏi lại:
“Bề tôi của ngài mong muốn nó có giá bao nhiêu kim bảng ạ?”
Mỗi món vật liệu phi phàm đối ứng với Danh sách 8 chừng 300 bảng… Klein mỉm cười, nói:
“600 bảng.”
Báo giá xong, hắn lập tức chuyển chủ đề, ra vẻ như bản thân chẳng để ý một li đến đặc tính phi phàm của Danh sách 8.
Hắn lại nhìn quanh một vòng, cụ thể hóa ra mấy tờ giấy da dê, nói:
“Đây là hàm nghĩa một phần các ký hiệu bí mật của Russel, xem như tri thức miễn phí, để các ngươi dễ dàng sưu tập được nhật ký hơn trong tương lai.”
Thông tin này bao gồm những con số và ngày tháng.
Sở dĩ Klein muốn dạy cho thành viên Hội Tarot những kiến thức này là vì sợ về sau họ sẽ mua phải hàng giả.
Chỉ từ chỗ ngày tháng thôi, ít nhất cũng có thể loại trừ phần lớn sản phẩm giả mạo rồi… Klein khẽ cười thầm trong lòng.
Đám người ‘Chính Nghĩa’ Audrey vô cùng vui mừng, không nghĩ rằng có thể nhận được kiến thức này. Dù họ đã phát hiện ra những ký hiệu bí mật trên giấy da dê kia chỉ là những cái đơn giản nhất, nhưng họ đều tin rằng đây là một khởi đầu tốt đẹp. Nếu đã có lần một, ắt sẽ có thêm lần hai, rồi lần ba!
Sau một hồi trao đổi ngắn, Klein dùng giọng điệu bình thản cất tiếng:
“Tụ hội hôm nay kết thúc ở đây.”
“Tuân theo ý nguyện của ngài.” Đám Audrey, Arges đồng thời đứng dậy hành lễ.
Từng tia sáng đỏ rực dần tiêu tán, cung điện cổ xưa phía trên sương xám lại lần nữa khôi phục vẻ tĩnh lặng, chỉ còn lại một thân một mình Klein ngồi trên chiếc ghế ở vị trí cao nhất thuộc về ‘Kẻ Khờ’.