Về phần địa chỉ của bác sĩ Eren, hắn cũng đã tìm ra tối qua, ở số 3 đường Burningham, quận Hilston.Khi Klein vừa tới nơi, đồng hồ đã điểm 11 giờ, dân cư đã tắt đèn tối om, chung quanh ảm đạm, yên tĩnh.
Sau khi tung đồng tiền xu xem bói, Klein đi xuyên qua hàng rào sắt bước vào phía trong, sử dụng Chìa Khóa Vạn Năng mở lối đi vô hình, bước vào hành lang đã tắt đèn.
Nhờ bộ pháp nhanh nhạy, hắn âm thầm lẻn lên tầng hai, giấu mình trong một phòng khách trống,
Đã xác nhận vợ chồng Eren ngủ cả, Klein mới xuyên qua vách tường, thâm nhập vào phòng ngủ của họ.
Thứ đầu tiên hắn lấy ra là “Bùa chú Ngủ Say”. Trầm giọng đọc câu chú, hắn khiến vợ Eren thực sự ngủ say, tránh làm cô ta tỉnh dậy giữa chừng, quấy rầy việc hắn nhập vào giấc mơ của chồng mình.
Rồi, Klein ngồi xuống chiếc ghế trước bàn trang điểm, cầm “Bùa chú Cảnh Mơ” trên tay, nhỏ giọng nói bằng tiếng Hermes cổ:
“Đỏ rực!”
Vùa dứt lời, hắn cảm thấy tấm bùa trong lòng bàn tay trở nên nhẹ bẫng, như thể nó chỉ là một vật hư ảo, không trọng lượng.
Khi linh tính được rót vào vào, ngọn lửa trong suốt bọc lấy tấm bùa, thiêu đốt nên một mảnh màu đen tĩnh lặng.
Dưới ý chí của Klein, màu đen này lan tràn ra xung quanh, bao phủ bác sĩ Eren, cũng bao phủ cả cơ thể hắn.
Klein nhanh chóng tiến vào trạng thái minh tưởng, chỉ nhìn thấy một quầng sáng hình bầu dục duy nhất trong bóng tối vô tận.
Linh tính của hắn duỗi ra, chạm tới vật thể mông lung, hư ảo kia.
Thế giới chung quanh bỗng trở nên điên đảo, vặn vẹo. Klein vô thức nhận ra bản thân đang đứng trên một bình nguyên hoang vu, dưới chân chỉ toàn đá tảng lạnh lẽo, chung quanh không có tới một gốc cỏ dại.
Giữa bình nguyên đá là một tòa tháp nhọn màu đen, có một con rắn khổng lồ màu trắng bạc cuộn quanh. Đầu nó dựng lên, hai con mắt đỏ tươi lạnh như băng nhìn trừng trừng về phía này.
Không giống những gì bác sĩ Eren đã miêu tả, con rắn trắng bạc khổng lồ không hề có lớp vảy thực, mà toàn thân bao phủ bởi hằng hà sa số hoa văn và ký hiệu. Chúng đều kết nối với nhau thành từng vòng bánh xe, mà trung tâm mỗi bánh xe lại có một biểu tượng khác biệt.
Bánh xe ở phần đầu và đuôi con rắn chỉ có một nửa, nhìn cực kỳ không cân đối, tựa như có thể khiến người mắc chứng Rối loạn ám ảnh cưỡng chế khó chịu tới chết. Nhưng Klein lại tưởng tượng ra, nếu con rắn trắng bạc khổng lồ tự cắn vào phần đuôi mình, thì bánh xe liền hoàn chỉnh, hết thảy đều trở nên viên mãn, sẽ không còn khiếm khuyết, sẽ không còn biến hóa.
Bên cạnh Klein, bác sĩ Eren vô định nhìn về phía trước, bước từng bước chậm rãi tới tòa tháp nhọn đen.
Có thể xác nhận, không ai dẫn dắt bác sĩ Eren cả… Loại bỏ năng lực phi phàm loại “Ác Mộng”… Klein nhanh chóng phán đoán.
Hắn không ngăn cản bác sĩ Eren mà đi theo anh ta về phía tòa tháp nhọn đen và con rắn bạc trắng.
Hai người chỉ đi vỏn vẹn có vài bước đã thấy mục tiêu ở ngay trước mắt. Con rắn khổng lồ màu bạc trắng đã hạ nửa thân trước xuống, như suy nghĩ xem nên thưởng thức món tráng miệng đang dâng lên tận miệng như thế nào.
Miệng nó mở to, nhưng không có mùi tanh phát tán. Đôi mắt đỏ rực, lạnh lẽo, vô tình, nhìn mọi thứ chỉ tựa nhìn con mồi, nhưng không hề mang một tia khát máu, sát ý nào.
Trước mắt nó, mọi thứ dường như chỉ nhỏ nhoi và bình đẳng, vì chúng quá tầm thường.
Cuối cùng, con rắn khổng lồ không tấn công. Klein đi theo bác sĩ Eren xuyên qua một cái cửa gỗ cũ kỹ, mục nát, bước vào trong tòa tháp đen. Giống những gì bác sĩ Eren đã nói, bố cục nơi này hỗn loạn dị thường. Cầu thang vừa xoay lên trên, lại vừa sa xuống dưới; đại sảnh và các gian phòng cái thì bình thường, cái lại dựng ngược; có cái còn gắn vài bộ phận từ nơi khác. Đây không phải kiến trúc có khả năng tồn tại ở thế giới thực.
Bước qua từng cánh cửa, xuyên qua từng vách tường, Klein không biết mình đã tới vị trí nào trong tháp nhọn đen, có lẽ là đỉnh nhọn, cũng có thể là đáy hầm.
Trong bóng tối dày đặc, hắn ngột ngột nhận ra một bóng người co ro dưới cái góc đằng trước.
Bóng người kia nhận ra bác sĩ Eren đang tiếp cận, liền vội vã đứng lên, nhảy lò cò đến gần.
Tới khi bóng người kia chỉ còn cách gang tấc, Klein mới nhìn thấy rõ hình dáng: chừng mười tuổi, trông ngây thơ, khỏe mạnh, sáng sủa, biểu cảm mang nét sợ hãi rõ rệt.
Bóng người cao khoảng 1m4, khuyết thiếu bắp chân trái. Rõ ràng đây chính là cậu bé đã trải qua phẫu thuật, Will Oncetine.
Cậu bé cầm trong tay một bộ bài Tarot. Đôi mắt tối đen như mực ánh lên vẻ ngạc nhiên, vui sướng, cũng như sự sợ hãi, hốt hoảng:
“Bác sĩ Eren, có một con rắn muốn ăn cháu!”
Đột nhiên, cậu kêu lên thảm thiết, trong đôi mắt chiếu lên hình ảnh một con rắn bạc trắng thần bí.
Soạt!
Bộ bài Tarot trên tay cậu rơi đầy đất, chỉ còn một lá duy nhất được cậu nắm chặt trong lòng bàn tay.
Klein tập trung tầm nhìn, phát hiện lá bài kia cũng có một bánh xe.
Là lá bài “Bánh Xe Vận Mệnh”.
Soạt!
Mộng cảnh nháy mắt tan vỡ, Klein nhận ra bản thân đang ngồi yên vị trên chiếc ghế bàn trang điểm.
____________
Tác giả:
PS: Chương đầu tiên tôi muốn cầu số phiếu tháng vẫn giữ nguyên như cũ, đến bảy ngày đầu tháng sẽ gấp đôi, không cần phải đợi~
…
Người dịch: mình vốn không hay dịch lời tác giả, nhưng vì mình là fan cuồng nhiệt của QBCC, nên đương nhiên mình sẽ bày tỏ lòng tôn trọng bằng cách dịch lời nhắn của… ừm – như các bạn gọi bằng cụm từ thân thương – lão Mực.
…
Tóm tắt tháng chín và phiếu tháng.
Vào tháng chín, không chỉ không quịt chương, còn cập nhật đúng giờ, hơn nữa còn thêm bốn năm lần, cụ thể bao nhiêu tôi cũng không đếm, tóm lại là hoàn thành lời hứa, mà mọi người cũng giúp Quỷ Bí xếp hạng ba bảng phiếu tháng, đây là hạng phiếu tháng cao nhất kể từ sau Nhất Thế.
Sau khi nói sơ qua chuyện phiếu tháng, hãy nói tới bản thân cuốn sách.
Từ khi viết quyển thứ hai đến giờ, cảm nhận lớn nhất của tôi là tình tiết tương đối rời rạc, nhưng đây cũng là điều tôi đã dự tính. Tôi hy vọng triển khai thế giới ra, thể hiện các chi tiết ra cho mọi người xem, khiến thiết lập trở thành máu thịt của thế giới này, để nó càng có cảm giác sinh động hơn, chân thực hơn, cho nên, phải có nhiều nhân vật hơn, nhiều nhánh hơn để mô tả, xây dựng nên thế giới này. Điều này có thể làm nhịp điệu tổng thể chậm đi, nhưng chỉ có thể nói đã chọn ý tưởng này rồi, thì cho dù có phải quỳ mà đi, cũng sẽ cố gắng hết sức làm cho tốt.
Quyển đầu tiên có thể kết hợp tất cả các manh mối lại với nhau, biến thành một tiểu thuyết hoàn chỉnh, cho cảm giác bộc phát mạnh mẽ. Quyển thứ hai thực ra cũng có thể làm vậy, nhưng sau khi cân nhắc cẩn thận, cuối cùng tôi đã từ bỏ quyết định này, đi thay đổi hình thức. Vì Tingen rất nhỏ, tất cả mọi thứ được gộp lại với nhau cũng không bất ngờ, mà Backlund lại có rất nhiều Người Phi Phàm, có rất nhiều thế lực. Nếu đặt tất cả manh mối vào một sự kiện, sẽ có cảm giác sự kiện rất nhỏ bé, Backlund rất nhỏ bé, thế giới rất nhỏ bé, cấu trúc cũng rất nhỏ bé.
Chà, một trong những mục đích sáng tác ra Quỷ Bí chính là đột phá giới hạn của quá khứ, dù có thất bại toàn tập. Áo Thuật, hay Nhất Thế, đều không có vấn đề gì với cấu trúc thế giới. Thậm chí có thể nói có một chút sáng tạo, hệ thống sức mạnh cũng không tệ (mặt tự hào), nhưng vấn đề là, không đủ chi tiết, tầng chót của thế giới rất trống, điều này sẽ khiến mọi người cảm thấy nó không đủ chân thực. Vì vậy, trước khi viết Quỷ Bí, tôi đã nghĩ, tôi muốn mọi người hình dung ra được cuộc sống sinh hoạt của mỗi Người Phi Phàm là thế nào, những khó khăn họ gặp phải, cách họ tương tác với người bình thường, mà người bình thường sẽ có cuộc sống như thế nào, tác động gì đến thế giới siêu phàm, là tất cả những gì tôi muốn viết ra.
Thế nên, vì không phải vốn học kinh tế học chính quy, tôi chỉ có thể sử dụng dữ liệu, giá cả thời Victoria làm tài liệu tham khảo, để mọi người sẽ cảm thấy rằng, có một thế giới như vậy, có một cuộc sống như vậy.
Trong này luôn nhấn mạnh vào việc có bao nhiêu bảng, bao nhiêu saule, đây không chỉ là vấn đề của chủ nghĩa hiện thực, mà còn là miêu tả trực quan nhất về sự phân tầng xã hội, để khiến một số thứ về sau diễn ra theo cách tự nhiên. Tôi đã từng rất lo lắng nên làm sao để tích hợp phong cách Cthulhu vào thế giới steampunk, làm thế nào để thể hiện Tà Thần ra. Đến khi đọc xong tài liệu, trong lòng không còn nghi ngờ gì nữa, nếu quả thật có Tà Thần, thời đại ấy chắc chắn sẽ sinh ra Tà Thần.
Ngoài ra, chỉ trong nhiều so sánh đã chứa đựng một câu chuyện mạnh mẽ, giống như đoạn về chị chủ nhà.
Nguồn cảm hứng này xuất phát từ những cảm xúc chân thật nhất của tôi. Tôi nhớ được lần đầu tiên tôi xem tư liệu về cuộc sống của những người dân nghèo ở thời Victoria, tôi chỉ cảm thấy rằng sinh hoạt của họ rất khó khăn, mấy penny đều phải tính toán chi li, vì chúng đồng nghĩa với một bữa ăn hay thậm chí nguồn lương thực của một ngày. Tiếp theo, tôi đọc những nghiên cứu của các chuyên gia về hôn nhân của tầng lớp trung lưu, trong đó có chi tiết về các khoản chi tiêu của các quý bà nội trợ. Tôi ngay lập tức cảm thấy rằng điều này cực kỳ khác biệt với dân nghèo. Một yến tiệc tốn 4-5 bảng, chi tiêu hàng tuần cũng mấy bảng, nhà riêng hay nhà theo dãy, quần áo, giáo dục, người hầu…v.v.
Đọc xong, tôi nhận ra một cách sâu sắc rằng, thời đó kim bảng quả thực đáng đồng tiền bát gạo, với thu nhập hàng năm là 200-300 bảng, hoặc 400-500 bảng, tôi có thể sống một cuộc sống khá giả.
Với suy nghĩ này, tôi lật giở một cuốn sách viết về cuộc sống của các quý tộc và thương gia trong thời đại Victoria. Phần đầu của chương đầu cho tôi biết:
Một con chó săn cáo được huấn luyện tốt sẽ tốn từ 400 đến 700 bảng, một vị Huân tước nuôi 30 con, còn được thay thế hàng năm.
Tâm trạng của tôi lúc đó hẳn mọi người cũng đã thấy qua đoạn truyện kia, dù là lời tường thuật nào thì tôi cũng đã trực tiếp dùng cốt truyện để mọi người cảm nhận được tâm trạng của tôi khi đó.
Được rồi, dài dòng văn tự một đống, tổng kết rất nhiều. Trong tháng mười này, tôi hy vọng có thể rút đi vài tuyến, viết xong mấy dự định lớn. Hôm nay sẽ có ba chương, sau đó vài ngày nữa sẽ có ba chương, không thể vì tăng số lượng mà giảm đi chất lượng, đúng không? Tôi cũng cần nghỉ ngơi, hy vọng mọi người có thể tiếp tục ủng hộ.
Cuối cùng, đừng quên bình chọn phiếu tháng nhé, gấp đôi trong dịp Quốc Khánh nào! Bình chọn rồi không thiệt thòi không lãng phí đâu~ Một khi đã bị người khác kéo dãn khoảng cách, sẽ rất khó để đuổi kịp đó~