“Đại khái vậy.”
Anh ta có vẻ muốn tiếp tục trò chuyện, bổ sung thêm:
“Thực ra cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng. Chẳng qua lúc ấy tôi nghĩ quá lên thôi.”
“Đơn giản mà nói, một quý ngài trẻ tuổi danh tiếng lại đem lòng yêu một cô gái bình dân. Anh hẳn biết quý ngài có địa vị như vậy nhất định phải kết hôn với một tiểu thư quý tộc. Ha, nói ra thì, ngay cả con gái nhà tài phiệt còn chưa đủ xứng đôi với người đó.”
Ra là vậy… Làm tôi mệt não tự tưởng tượng ra bao nhiêu là chuyện tình ly kỳ cẩu huyết, như yêu đàn ông, yêu quái vật, hay yêu phải đối tượng không được phép yêu do phạm vào luân thường đạo lý… Klein thất vọng đến não lòng, cười nói:
“Theo như tôi biết, những quý ngài trong xã hội thượng lưu đâu ngại bao dưỡng tình nhân bên ngoài.”
“Không, Sherlock, anh không hiểu. Tình yêu, anh biết chưa? Tình yêu đấy! Quý ngài trẻ tuổi kia chỉ muốn cưới cô gái bình dân đó thôi.” Taslim cảm thán.
Phải, tôi không hiểu, tôi chỉ là một tên cẩu độc thân… Klein há hốc miệng, không thể phản bác lại.
Taslim lại thổn thức:
“Vì lợi ích của tương lai quý ngài trẻ tuổi kia, tôi đã từng nghĩ đến việc hỏi anh tìm xem có ai sở hữu năng lực thần kỳ bí ẩn, ha ha… Dù sao thì, tôi là một người tuân thủ luật pháp, nên tôi chỉ nghĩ trong đầu thôi.”
“Vậy chuyện sau khi được giải quyết thành thế nào rồi?” Klein hứng thú hỏi lại.
Taslim cầm tách cà phê cao nguyên lên, nhấp một ngụm:
“Biện pháp đơn giản hơn tôi tưởng. Tôi trực tiếp tìm đến cô gái nọ, kể cho cô ấy nghe về tình cảnh khó xử. Cô ấy cũng rất lý trí mà tỏ vẻ nguyện ý rời khỏi quý ngài kia, cũng hỏi xin tôi giúp đỡ.”
“Tôi phải nói rằng, cô ấy quả là một cô gái ân cần, tốt bụng, tinh tế, lại xinh đẹp. Nếu không cân nhắc đến danh tính của mình, có lẽ tôi đã quỳ trước mặt cô ấy, hôn mu bàn tay cô ấy rồi.”
“Rồi rồi, có vẻ như tôi chả giúp gì được.” Klein cầm chiếc chén sứ trắng nạm viền vàng chứa hồng trà lên.
Vốn là một vị khách tới từ Trái Đất, hắn hoàn toàn không hứng thú với ủy thác phá hư tình yêu của người nào.
Tuy nhiên, hóng hớt chuyện phiếm lại là một vấn đề khác.
…
Sau khi dùng xong bữa tối ở câu lạc bộ Cragg, thưởng thức được món tôm hùm Sunya số lượng giới hạn, Klein cùng bác sĩ Eren thuê một xe ngựa đi đến nhà Will Oncetine ở số 66 phố Downton quận Bắc.
Đây là địa chỉ mà bác sĩ Eren nhớ rất kỹ, anh ta cũng không quay về bệnh viện xem lại bệnh lịch. Mà theo suy đoán của Klein, những tư liệu liên quan đến Will Oncetine hẳn phân nửa đã bị Kẻ Gác Đêm lấy đi rồi.
Là một cựu Kẻ Gác Đêm, mình biết chính xác tiến trình họ làm việc… Klein cười cay đắng, thầm than.
Kéo chuông, hai người chờ một lát đã thấy cánh cửa được mở ra. Một hầu gái trong bộ váy đen trắng xuất hiện, nghi hoặc hỏi:
“Các quý ngài tìm ai ạ?”
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ của Eren, Klein chủ động mở miệng nói:
“Chúng tôi muốn tìm Will Oncetine. Vị này là bác sĩ điều trị trực tiếp, đến để kiểm tra sức khỏe của cậu bé.”
“Tôi, tôi không biết đó là ai hết. Tôi mới chỉ tới đây mấy ngày trước… Tôi sẽ đi nói với chủ nhân. Xin hãy chờ một lát ạ.” Người hầu gái mờ mịt trả lời.
Trong khi chờ đợi, Eren đột ngột lên tiếng:
“Suýt nữa thì tôi cũng tin vào lý do vừa nãy của anh.”
“Đây là tính chất cơ bản của một nhà thám tử.” Klein khẽ cười.
Đúng lúc này, một quý ông khoảng năm mươi tuổi bước ra từ cửa, trầm giọng nói:
“Will Oncetine và gia đình đã dọn đi rồi…”
Ông ta báo ngày.
Eren tính toán một hồi, nhíu mày.
“Vừa phẫu thuật được hai ngày, tình trạng như vậy sao có thể dọn nhà?”
Anh ta biểu hiện thật giống với việc đến thăm bệnh nhân.
Klein thì hơi nghi ngờ, hỏi:
“Thưa ngài, sao ngài lại biết rõ ngày tháng như vậy?”
Thông thường mà nói, người khách thuê sau chắc chắn phải một thời gian nữa mới chuyển tới.
Quý ông kia tỏ vẻ không vui, đáp:
“Chuyện này cũng có người hỏi rồi, tôi thậm chí còn phải tìm đến chủ thuê nhà vì nó đấy.”
Kẻ Gác Đêm… Klein không ôm mấy hy vọng, truy vấn:
“Ngài có biết gia đình Will Oncetine chuyển tới nơi nào không?”
“Không.” Ông lão chỉ đáp cụt lủn.
“Vậy họ có để lại gì không?” Klein hơi cân nhắc một chút trước khi đặt câu hỏi.
“Một chút.” Ông lão hít một hơi rồi tiếp tục “Nhưng đều đưa hết cho đám người kia rồi!”
Gặp phải đồng nghiệp quả là một chuyện bất đắc dĩ… Họ luôn có thể nghĩ ra mọi thứ trước khi mình nghĩ ra… Klein không nhịn được thở dài.
Thấy không còn manh mối nào hơn, Klein và Eren lễ phép cáo từ, rời khỏi số 66 phố Downton.
“Xem ra nghi hoặc của anh còn rất lâu nữa mới được giải đáp.” Klein nghiêng đầu về phía bác sĩ Eren, nói.
Eren trầm mặc vài giây, chậm rãi thở hắt ra:
“Trải nghiệm qua mấy việc vừa nãy, tôi cũng không quá bối rối nữa. Tôi chỉ là một bác sĩ, làm tốt phần mình là đủ rồi. Tôi chỉ muốn đi hỏi thăm đáp lẽ sức khỏe, chứ không phải muốn đi chất vấn, điều tra gì hết. Tại sao người ta lại đối xử với tôi như thế, cũng không phải vấn đề tôi quá quan tâm. Từ rày về sau chỉ cần cố duy trì quan hệ bác sĩ và bệnh nhân là được rồi.”
“Anh đã nghĩ thế thì là tốt nhất.” Klein đồng tình từ tận đáy lòng. Sau đó hắn lại thuận miệng hỏi một câu: “Lúc đó chân trái Will Oncetine có vấn đề gì vậy?”
“Chân trái cậu bé mọc một khối u nhọt kỳ quái, tạo thành hình vành khuyên, chèn ép mạch máu rất nghiêm trọng.” Bác sĩ Eren nhớ lại, nói: “Nhưng cậu bé trông chẳng có vẻ gì buồn khổ cả, chỉ hơi sợ hãi một chút. Ban đầu chúng tôi muốn điều trị giữ được chân, nhưng rồi tình hình nhanh chóng chuyển biến xấu.”