Nói xong, Gia Cát Lượng liền lôi kéo Lưu Diệp xuống xe ngựa, tiếp theo cả hai định đi vào trong thành.
“Chậm đã!” Chu Nhiên vung tay lên, binh lính thủ hạ lại ngăn cản hai người. Chu Nhiên nói: “Làm việc đương nhiên phải làm cho triệt để, hai vị đi chân không, để xem có thể đi hay không? Cho nên, tại hạ muốn giúp!”
“Hai chân không?” Gia Cát Lượng nhìn dưới chân một chút, đột nhiên hắn thầm cảm thấy sợ hãi trong lòng.
“Người tới, tháo giày!” Chu Nhiên thốt ra hai từ mà Gia Cát Lượng đã dự liệu trước. Lần này ngay cả Lưu Diệp cũng cảm thấy bất an.
“Chu Nhiên, ngươi dám. . .”
Vô dụng thôi, cuối cùng Chu Nhiên ép buộc Gia Cát Lượng cùng Lưu Diệp khiến cho thuộc hạ của hắn phá nát xe ngựa, sau khi phá vụn chiếc xe, Chu Nhiên mới phái người “hộ tống” hai người Gia Cát Lượng đi gặp Tôn Quyền. Đương nhiên hai người Gia Cát Lượng nhất định phải tháo giày ra, tất cả mọi người đều phải tháo, hơn nữa đám người Gia Cát Lượng cũng đừng nghĩ đến việc đi mua giày ở chỗ khác.
Cho nên, đợi đến lúc Gia Cát Lượng cùng Lưu Diệp đi đến cửa phủ Tôn Quyền, cả hai cũng đã đứng không vững. Cần phải biết rõ, tuy Giang Nam không phải rất lạnh, vào mùa đông nhiệt độ cũng khá nóng, huống chi đường đi cũng không quá bằng phẳng, hơn nữa bọn hắn đi thẳng từ cửa thành đến trước cửa phủ Tôn Quyền, đường đi cũng không gần. Cả hai vẫn còn có thể đứng đã quá tốt rồi. Cần phải hiểu rằng hai người Gia Cát Lượng cuối cùng vẫn là văn nhân, không phải dân chúng. Ngày bình thường đi ra ngoài đều dùng xe ngựa thay đi bộ, cả hai nào đã từng chịu qua nỗi khổ ải này?
Thế nhưng tất cả mọi chuyện đều còn chưa kết thúc, khi cả hai đến trước cửa phủ Tôn Quyền thông báo, bọn hắn liền nhận được lệnh đuổi khách của Tôn Quyền: tạm thời có việc, phải tiếp đãi khách phương xa tới, hai vị trước hết đến dịch quán ở tạm! Gặp mặt sau.
Vì vậy, hai người không thể không đi tìm dịch quán ở tạm. Cũng may thủ hạ của Chu Nhiên tiễn đưa hai người Gia Cát Lượng đến cách cửa phủ Tôn Quyền không xa rồi lập tức quay trở về, hai người rốt cục có thể tìm mua giày để đi, không cần để chân không mà đi tìm dịch quán. Bằng không, nói không chừng khi người dịch quán nhìn thấy bọn hắn đi chân không tới, còn sẽ không cho bọn hắn vào trong!
Cứ như vậy thời gian một ngày trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai, Gia Cát Lượng cùng Lưu Diệp lại bắt đầu đi tới mục tiêu của bọn hắn: Tôn phủ.
Thế nhưng, lần này, ngược lại không có ai gây khó dễ bọn hắn. Rất thuận lợi hai người đã được Tôn Quyền cho gọi vào, thế nhưng nếu là gọi đi vào đương nhiên không có người tới đón tiếp.
Cả hai được người của Tôn Quyền dẫn tới đại đường nghị sự.
Vừa tiến đến, Gia Cát Lượng cùng Lưu Diệp đã chứng kiến có một người đang ngồi ở bên tay trái của Tôn Quyền, trò chuyện rất vui vẻ cùng Tôn Quyền.
“Ha ha, đây không phải quân sư của Lưu Bị, Gia Cát Lượng Gia Cát tiên sinh sao?” giọng nói của Chu Nhiên lại lần vang lên khiến cho Gia Cát Lượng cùng Lưu Diệp đùng đùng nổi giận, hai người quay đầu nhìn, chứng kiến Chu Nhiên đang ngồi ở bên tay phải Tôn Quyền, chỉ trỏ về phía hai người.
“Người đến là người phương nào? Nhìn thấy Ngô Hầu, còn không hành lễ?” sau Chu Nhiên, Giả Hoa chính là tướng lĩnh thân tín của Tôn Quyền, thế nhưng chỉ cần là người Giang Đông sẽ không có một ai có thái độ khách khí đối với hai người, dứt khoát dùng một chiêu: Đã biết rõ còn cố hỏi.
“Tại hạ Gia Cát Lượng ( Lưu Diệp ), bái kiến Ngô Hầu!” Hảo hán không quan tâm thiệt thòi trước mắt, huống chi Gia Cát Lượng cùng Lưu Diệp tới nơi này với mục đích liên minh, tự nhiên không thể đối nghịch cùng người Giang Đông, cho nên khi hai người còn ở trong dịch quán, hai người đã thống nhất xong kế hoạch của mình: dùng mềm chiêu!
“Hả? Hai vị này đến có mục đích gì? Có phải đến để gia nhập Đông Ngô ta không?” Một khi biết rõ ý đồ khi đến của hai người Gia Cát Lượng cùng Lưu Diệp, người Giang Đông tự nhiên sẽ không buông tha cơ hội đả kích đối phương. Bất kể nói như thế nào đi nữa hai nhà này đều là kẻ thù của người Giang Đông, cho nên đám mưu sĩ của Tôn Quyền lập tức hành động theo ý tứ của chủ nhân. Người vừa lên tiếng nói câu này chính là Bệ Tống.
“Đông Ngô?” Gia Cát Lượng cùng Lưu Diệp đều âm thầm cười nhạt, vừa mới được Hứa Thành phong làm “Ngô Hầu”, người Giang Đông đã bắt đầu đắc chí rồi, đã rất nhanh chóng xưng là “Đông Ngô”, thật sự không biết trời cao đất rộng.
“Hai vị, vì sao không nói lời nào?” Tôn Quyền liếc mắt nhìn hai người, hỏi.
“Tại hạ cùng Khổng Minh tiên sinh tới đây là muốn thương lượng điều khoản liên minh cùng Ngô Hầu!” Lưu Diệp đột nhiên mất thăng bằng mà trả lời một câu.
“Liên minh gì? Lưu Diệp, ngươi cũng không nên quá kiêu ngạo! Ngô Hầu đáp ứng liên minh với các ngươi khi nào hả?” Nghe thấy một câu nói này của Lưu Diệp, trong đại sảnh giống như một nồi nước sôi mở nắp, ngoại trừ mấy người số ít, tất cả mọi người đều bắt đầu nghị luận.
“Không dám, chẳng lẽ Ngô Hầu không muốn liên minh cùng hai nhà chúng ta sao?” Lưu Diệp lại dùng một câu nói cứng rắn. Lần này, tiếng huyên náo trong đại sảnh càng lớn.
“Lưu Diệp, ngươi lớn mật. Người đâu, bắt hắn đi ra ngoài đánh cho ta!” Giả Hoa phụ trách duy trì hiện trường, nghe thấy câu nói to gan lớn mật đó của Lưu Diệp, hắn lập tức đen mặt, không đợi Tôn Quyền hạ lệnh, đã muốn động thủ.
“Chậm đã!” Tình huống như này, đương nhiên không thể để cho binh sĩ tiến vào. Cuối cùng Tôn Quyền đã lên tiếng, thế nhưng, hắn cũng không phải là người giỏi chịu đựng, lời nói của hắn cũng không khách khí: “Gia Cát Lượng! Lưu Diệp! Hai người các ngươi cho rằng Giang Đông ta không người sao? Các ngươi lại dám lớn lối như vậy!”
“Tại hạ không dám!” Gia Cát Lượng liếc nhìn Lưu Diệp vẻ đầy khen ngợi. Hắn hiểu rằng vừa rồi Tôn Quyền không nói gì, đơn giản chỉ là muốn để cho người Giang Đông làm khó dễ hai người bọn hắn, thế nhưng Lưu Diệp liếc mắt đã nhận ra chiêu này của Tôn Quyền, sử dụng phép khích tướng khiến cho Tôn Quyền nhịn không được mà lên tiếng. Lúc này sự việc đã dễ dàng hơn nhiều. Ít nhất bọn hắn không cần phải đối phó với đám đông mưu sĩ Giang Đông nữa, đây là một việc rất lãng phí đầu óc. Một khi Lưu Diệp đã ra chiêu, chính hắn cũng cần phải thể hiện, vì vậy, hắn nói tiếp: “Tại hạ cùng với Tử Dương tiên sinh đến đây, là phụng mệnh chủ công hai nhà chúng ta, đến đây thương nghị liên minh cùng Ngô Hầu, há lại dám kiêu ngạo ở nơi này sao?”
“Đã như vậy, hai vị tới chỗ này, vì sao còn không thương nghị cùng Ngô Hầu, lại đã muốn ký kết điều khoản? Chẳng lẽ điều này cũng chưa tính là kiêu ngạo sao?” Trương Chiêu nhìn thấy Tôn Quyền lên tiếng, thở dài một tiếng, hắn cũng chỉ còn cách lên tiếng hỗ trợ.
“Đương nhiên không phải, chỉ là hai người chúng ta cho rằng Ngô Hầu hùng tài đại lược, đương nhiên sẽ nhìn ra lợi ích của liên minh chống Hứa, không nên cự tuyệt mới đúng, cho nên vì không muốn làm chậm trễ thời gian của Ngô Hầu, mới đi thẳng vào vấn đề, chẳng lẽ Ngô Hầu rõ ràng không muốn liên minh cùng hai nhà chúng ta sao?” Gia Cát Lượng cười cười, liếc mắt nhìn Lưu Diệp, nói.
“Liên minh chống Hứa?” Người ngồi ở bên tay trái Tôn Quyền, vừa rồi nói chuyện rất vui vẻ cùng Tôn Quyền lên tiếng: “Lại có chuyện này sao? Chủ công nhà ta làm chuyện gì mà khiến cho Tào Tháo cùng Lưu Bị phẫn hận như thế?”
“Ừ?” Gia Cát Lượng cùng Lưu Diệp đồng thời nhìn về phía người kia, Gia Cát Lượng chắp tay hỏi: “Các hạ là. . .”
“Tại hạ Đổng Chiêu, dưới trướng Phiêu Kỵ tướng quân, hiện đảm nhiệm Trung thư giám lệnh trong triều!” Người nọ mỉm cười, nói ra một cái tên khiến cho Gia Cát Lượng cùng Lưu Diệp đồng thời cảm thấy không ổn.
“Nguy rồi!” Gia Cát Lượng âm thầm sốt ruột. Ngày hôm qua hắn nghe Chu Nhiên nói triều đình phong Tôn Quyền làm Ngô Hầu, đã nghĩ là sứ giả của Hứa Thành vừa tới không lâu, bằng không há bản thân mình lại không biết chuyện Tôn Quyền được tấn phong? Hiện tại hắn giống như người vụng trộm làm thiếp bị người bắt hiện hình, phiền toái rồi.
“Thì ra là Đổng Chiêu, Đổng Công Nhân dưới trướng Viên Bản Sơ. Nghe nói Viên Bản Sơ đối đãi tiên sinh rất trọng, vì sao tiên sinh không đi theo Viên Bản Sơ?” Lưu Diệp vừa nghe nói đối phương là Đổng Chiêu, hắn lập tức lên tiếng phản đòn.
“Ai da! Nghe nói Lưu Diệp Lưu Tử Dương vốn bắt đầu là thuộc cấp của Thái Thú Lư Giang, Lưu Huân, vốn là thân thuộc, vì sao khi Lưu Huân chết, Lưu Tử Dương không đi theo?” Đổng Chiêu nghe xong Lưu Diệp nói, hắn cũng lập tức phản bác.
“Thì ra Đổng Chiêu tiên sinh chính là sứ giả triều đình!” Gia Cát Lượng đột nhiên làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói.
“Không dám, tại hạ phụng mệnh chủ công nhà ta, đến Kiến Nghiệp tuyên chỉ!” Đổng Chiêu đáp.
“Nhưng tại hạ không biết triều đình phong cho Tôn Tướng quân, chỉ có một cái “tên” Ngô Hầu sao?” Gia Cát Lượng cười nói.
“Đương nhiên không chỉ là một cái ‘ tên ‘” Đổng Chiêu cười nói: “Triều đình còn để cho Ngô Hậu thống lĩnh quân chính hai Châu Kinh Tương cũng như Giang Đông. Sau khi Gia Cát tiên sinh trở về, cần phải bẩm báo cho Lưu Biểu một tiếng, để cho Lưu Biểu sớm ngày nhường lại chức vị châu mục! Đương nhiên, còn có Tử Dương tiên sinh, dù thế nào đi nữa cũng chớ quên, hãy nói cho Tào Tư Không sớm giao Thọ Xuân cho Ngô Hầu nha!”
“Nếu như thế, tại hạ cần phải chúc mừng Ngô Hầu rồi!” Gia Cát Lượng chắp hai tay thở dài, khom người thi lễ một cái với Tôn Quyền.
“Ha ha ha. . . Khổng Minh tiên sinh khách khí, tiên sinh vẫn phải cố gắng hết sức mau trở về, trước tiên phải nói với Lưu Huyền Đức, khiến cho hắn nhường lại Giang Hạ! Hắn luôn luôn tự xưng là dòng dõi Đại Hán, ý chỉ của hoàng đế, hắn nhất định phải tuân theo!” Tôn Quyền cười to nói.
“Sau khi Lượng trở về, sẽ nói lại kỹ càng với chủ công nhà ta. Thế nhưng tại hạ có một nghi vấn muốn hỏi Công Nhân tiên sinh!” Gia Cát Lượng lại đi lòng vòng.
“. . .” Đổng Chiêu làm một động tác “Mời”.
Gia Cát Lượng hắng giọng, hắn lại cố ý quét mắt liếc nhìn Tôn Quyền, khiến Tôn Quyền chú ý rồi hắn mới lên tiếng: “Có câu là phụ chết tử kế, huynh đi đệ thừa, vì sao chức vị Đại tướng quân của Tôn Bá Phù tướng quân, triều đình lại không đưa tới Giang Nam?”
“Ha ha ha. . .” Đổng Chiêu cười to, thế nhưng, hắn đang thầm hận Gia Cát Lượng trong lòng. Câu hỏi này của Gia Cát Lượng nếu hắn đối đáp không tốt, vậy chính hắn đang khinh thường, xem thường Tôn Quyền, hậu quả của nó tuy không đủ khiến cho hắn phải để ở trong lòng, thế nhưng nếu thật chuyện là như vậy, chẳng phải hắn sẽ rất mất mặt sao? Cho nên cùng với lúc hắn phá lên cười to, đầu óc hắn cũng dùng hết tốc độ xoay quanh một vòng, rốt cục sau khi cười xong, hắn lại làm ra vẻ thâm trầm, chờ đợi một chút rồi mới thở dài một hơi sau đó lên tiếng trả lời: “Nói về chức vị Đại tướng quân, kỳ thật với tư cách của Ngô Hầu, muốn nhận được nó cũng không có vấn đề gì, chẳng qua là. . .”
“Chỉ là cái gì?” Gia Cát Lượng không lên tiếng, ngược lại các tướng lĩnh Giang Đông đều duỗi dài đầu, Tôn Quyền vốn định khiêm tốn một chút, thế nhưng Đổng Chiêu nói quá thẳng thắn, hắn để thể hiện sự trang trọng, đương nhiên chỉ đóng vai dự thính, thế nhưng, mặc dù hắn không có thái độ rõ ràng như những người khác, hắn thực sự dựng thẳng lỗ tai.
“Chẳng qua là chúa công nhà ta thật sự yêu thích Tôn Bá Phù tướng quân. Câu cửa miệng của chúa công nhà ta là: người như Tôn Bá Phù, Sư nhi dã! Người duy nhất có thể làm Đại tướng quân! Cho nên, suy đi nghĩ lại, chủ công nhà ta cuối cùng mới quyết định lấy chức vị Ngô Hầu, trao tặng Tôn Tướng quân, bày tỏ thân thiết, cũng bày tỏ lòng áy náy!” Đổng Chiêu ra vẻ buồn bả nói, thế nhưng lời nói của hắn lại đã được các tướng lĩnh Giang Đông nhất trí khen ngợi từ tận đáy lòng mình. Cần phải hiểu rằng tuy Tôn Quyền đã ngồi vững vàng trên vị trí của mình thế nhưng trong suy nghĩ của người Giang Đông, Tôn Quyền ở trong lòng của bọn hắn vẫn còn thua kém Tôn Sách. Nếu như chức vị Đại tướng quân chỉ có Tôn Sách mới có thể làm, đương nhiên Tôn Quyền cũng không thể tranh cãi, hơn nữa ở Hán triều, với quốc gia cổ đại, tước vị đều cực kỳ tôn quý, người Giang Đông kỳ thật cũng rất hài lòng với điều này.
“Đổng Chiêu, lời này của ngươi đang vũ nhục Tôn Bá Phù tướng quân! Làm như vậy, ngươi thật sự không để các vị cao nhân Giang Đông ở trong mắt?” Lưu Diệp cũng lên tiếng nói.
“Ta có nào vũ nhục Tôn Bá Phù tướng quân?” Đổng Chiêu hỏi ngược lại.
“Hừ, Hứa Thành dùng chức vị Đại tướng quân, muốn Tôn Bá Phù tướng quân đánh Từ Châu. Ngươi nói xem không phải Hứa Thành vẫn nhớ mãi không quên đối với Tôn Bá Phù, là vì. . .” Lưu Diệp không tiện nói ra thành lời, thế nhưng ý tứ trong lời nói của hắn lại vô cùng rõ ràng. Hắn nói sở dĩ Hứa Thành tưởng niệm Tôn Sách, trên thực tế là bởi vì Hứa Thành hy vọng có thể tiếp tục trêu đùa Tôn Sách.
“Lưu Diệp, ngươi im ngay!” Đổng Chiêu giả vờ giận dữ, nói: “Hừ, chỉ có hạng người vô năng như bọn ngươi mới xem nhẹ Tôn Bá Phù tướng quân, các ngươi cũng không nghĩ xem Tôn Bá Phù tướng quân khai sáng cơ nghiệp Giang Đông, sao lại há có thể tùy ý để cho người khác ép buộc? Bọn ngươi không rõ ý nghĩa chân chính, dùng tầm nhìn hạn hẹp của bản thân để đánh giá chiến lược vĩ đại của Tôn Bá Phù tướng quân, các ngươi mới thật sự là đang vũ nhục Tôn Bá Phù tướng quân!”