“Dưới tàng cây hoa trà ở Tây Phong Viên, có một địa lao.”
Đây là một lời gợi ý, cũng là một cái bẫy, nhưng Đường Lệ Từ không thể không đến. Giống như lần trước y xông vào Phiêu Linh Mi Uyển ở Bồ Đề Cốc, chịu hết khổ cực để tìm thi thể Phương Chu, thì lần này vẫn là kế sách cũ, mà y vẫn đến như xưa.
Đường Lệ Từ chắp tay ngước nhìn ngọn núi lớn trước mặt, nhìn một lúc thì tiến lên một bước, cả người lao lên đang muốn chạy về phía trước. Chợt nghe sau lưng có người gọi: “Đường… Đường Lệ Từ.”
Đường Lệ Từ thoáng khựng lại: “Ngươi thật sự không nên đi theo ta.”
Người sau lưng y lắc đầu: “Ngươi muốn đi đâu?”
Dưới ánh trăng, người này mặc áo xanh, hai tay trống không, mặt mày tái nhợt nhưng thần sắc vẫn còn bình tĩnh, hóa ra là Dư Phụ Nhân. Đường Lệ Từ quay lại khẽ mỉm cười: “Ta ra ngoài đi dạo thôi.” Ánh trăng dịu dàng chiếu lên gương mặt y, mặt mày như tranh vẽ, càng lộ ra thần thái như ngọc.
Dư Phụ Nhân nói: “Đi dạo mà sao đi xa quá vậy, vết thương của ngươi…” Hắn nhắc đến mấy chữ “vết thương của ngươi”, cả gương mặt đột nhiên đỏ bừng, gân xanh nổi lên, một lúc sau mới khổ sở nói tiếp: “Vết thương của ngươi còn chưa lành hẳn, không nên đi xa như thế.”
Đường Lệ Từ thấy sắc mặt hắn quái dị, khóe mắt cong lên, nở một nụ cười, chậm rãi quay về đưa tay ra vỗ vỗ vai hắn: “Dư thiếu hiệp…” Ba chữ này lọt vào tai Dư Phụ Nhân khiến hắn hoảng sợ giật mình, ý cười trong ánh mắt Đường Lệ Từ lại càng thêm rõ: “Tâm trạng mấy ngày nay có ổn không?”
Dư Phụ Nhân cười khổ, không biết nên trả lời thế nào. Lại thấy Đường Lệ Từ chậm rãi đưa tay ra, khẽ nâng ngón trỏ vuốt một lọn tóc hắn, dịu dàng nói: “Ngươi nợ ta một mạng…”
Dưới ánh trăng, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp chợt thốt ra những lời này khiến Dư Phụ Nhân sợ hết hồn, toàn thân rùng mình ớn lạnh, nỗi áy náy và ân hận với người này vẫn luôn canh cánh trong lòng hắn bỗng hóa thành nghi ngờ bất an, nhất thời ngây ra như phỗng.
Đường Lệ Từ mỉm cười quay đi: “Về đi, tâm trạng ngươi không ổn định, lại không mang theo binh khí, đêm hôm khuya khoắt chạy lung tung ở chốn rừng hoang núi vắng, nếu gặp nguy hiểm thì biết đối phó thế nào?” Y mặc một bộ áo trắng tinh, chuẩn bị bước vào đêm tối.
Dư Phụ Nhân đứng ngây ra tại chỗ, không biết nên ở lại hay rời đi, bỗng dưng không nén nổi tò mò: “Vậy đêm hôm khuya khoắt, ngươi xông vào chốn rừng hoang núi vắng, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Đường Lệ Từ vốn đã bước một chân vào rừng, nghe vậy lại lui một bước, dường như không biết nên làm gì với hắn: “Dựa vào tài trí của ngươi, chẳng lẽ không biết có một vài chuyện không nên hỏi à?”
Dư Phụ Nhân im lặng một hồi rồi hít một hơi thật sâu: “Ngươi đang mạo hiểm đấy à?”
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười: “Đúng rồi.”
Dư Phụ Nhân hỏi: “Vì sao?”
Đường Lệ Từ thở dài, dịu dàng nhìn hắn: “Xem ra ngươi không định quay về, thôi được rồi, nếu đánh cho ngươi bất tỉnh ở đây thì chỉ sợ không biết sẽ bị ai cướp đi. Có người nói với ta Trì Vân đi một mình bị bắt rồi nhốt trong ngọn núi này, trong vòng ba ngày nếu không cứu ra được thì sẽ nguy đến tính mạng.”
Dư Phụ Nhân kinh hãi: “Sao cơ… Trì Vân bị bắt? Ai đưa tin này? Là thật hay giả?”
Đường Lệ Từ đáp: “Quá nửa là thật. Nơi đây hiển nhiên có nhiều cạm bẫy, nếu tin tức lộ ra thì nhất định sẽ gây chấn động lòng người trong Kiếm hội. Họ sẽ suy đoán lung tung xem ai bắt Trì Vân đi, những kẻ hăng hái lương thiện sẽ đến đây chui đầu vào lưới, biết đâu sẽ có rất nhiều người chết trong đó, cho nên…”
Dư Phụ Nhân nói: “Cho nên ngươi mới lựa lúc nửa đêm canh ba không ai thấy, một mình xông đến đây cứu người.”
Đường Lệ Từ khẽ cười: “Nếu ngươi đã không chịu về, thế thì…” Y xoay người về phía trước: “Hãy đi theo ta.”
Dư Phụ Nhân chợt cảm thấy nhiệt huyết dâng trào. Trì Vân bị bắt, Đường Lệ Từ một mình đi cứu người, hắn sao có thể không dốc hết sức tương trợ? “Ta… ta nợ ngươi một mạng.” Hắn thì thầm: “Chuyện tối nay, Dư Phụ Nhân dù có liều chết cũng phải cứu Trì Vân thoát cảnh tù đày!”
Đường Lệ Từ đi đằng trước chẳng biết có nghe được hay không, bóng trắng nhoáng cái đã đi vào rừng núi, Dư Phụ Nhân theo sát phía sau, chẳng bao lâu sau ánh trăng đã bị tán cây chắn lại, không thể nhìn rõ thứ gì trong rừng, may mà hai người nội lực tinh thuần mới có thể đi lại dễ dàng. Chim chóc ngủ đêm trong rừng hoảng sợ bay loạn, còn có những con vật lạ đều lặng lẽ tránh đi. Hai người đi được hai ba mươi trượng, Đường Lệ Từ buộc phải đốt Bích Tiếu Hỏa trong ngực, cầm lên tay để chiếu sáng. Chỉ thấy cánh rừng này hoang vu nguyên thủy, dưới đất phủ đầy cây đổ, dây leo, mạng nhện, rêu xanh, còn có mấy loài sâu bọ rắn rết hình thù kỳ quái chầm chậm bò dưới ánh đèn, tựa như không hề có đường đi. Nhưng trong khu rừng vắng lặng này lại có người dùng chu sa đánh dấu lên thân cây, lên tảng đá, trên dây leo vẽ mấy mũi tên. Chu sa màu đỏ tươi, dưới ánh đèn trong đêm tối trông cứ như máu đọng, thấy mà giật mình.
“Nhìn theo hướng những nũi tên này chỉ, có vẻ như đang đi một mạch lên đỉnh núi.” Dư Phụ Nhân hạ giọng hỏi: “Có đi theo không?”
Đường Lệ Từ nhìn xung quanh: “Đây là gì?” Trên những thân cây và tảng đá vẽ mũi tên cũng có một giống dây leo kỳ lạ, thân dây rất mảnh, cành lá xoắn cuộn, dưới ánh đèn dường như cành lá đều có màu đen, trên dây leo còn mọc ra một vài quả mọng màu tím đen. Đường Lệ Từ nhặt một hòn đá ném về phía mũi tên, chỉ nghe một tiếng bộp khẽ vang lên, hòn đá rung động dây leo, loại quả mọng màu tím đen kia bất ngờ nứt ra, từ chỗ vết nứt bốc lên một làn khói đen. Dư Phụ Nhân và Đường Lệ Từ đều nín thở, nhưng vẫn ngửi được một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, loại quả này hiển nhiên không tốt đẹp gì rồi. Hai người cùng tung người lên, tránh xa nơi đầu mũi tên, nhảy lên ngọn cây.
“Dưới tán cây hoa trà trong Tây Phong Viên, có một địa lao.” Đường Lệ Từ lẩm bẩm một mình, ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Ngọn núi này đón gió hướng Tây, mà hoa trà phải có ánh mặt trời, tức là phải mọc trên sườn đón nắng. Dư Phụ Nhân nghe vậy thì nhướn mày: “Vậy chắc hoa mọc trên sườn đón nắng, sao ngươi không đi về hướng sườn đón nắng?”
Đường Lệ Từ nhíu mày, sườn đón nắng, sườn đón nắng… “Ta…”
Dư Phụ Nhân tiến lên một bước: “Sao thế?”
Đường Lệ Từ khẽ vung tay áo: “Không có gì, đi thôi.”
Dư Phụ Nhân nhìn Đường Lệ Từ, cảm thấy kỳ lạ. Dưới tán cây hoa trà trong Tây Phong Viên, rõ ràng ở sườn đón nắng, tại sao y không đi về phía sườn đón nắng? Trước mắt Đường Lệ Từ thoáng hiện lên khung cảnh trong Bồ Đề Cốc, bia mộ viết tên Phương Chu, vùng đất cát trắng phau chan chứa ánh mặt trời, nở đầy những bông hoa kỳ dị, nghĩa địa yên ắng phủ đầy mộ bia cũng nằm ngay ở sườn đón nắng. Sườn núi đón nắng… Dưới ánh mặt trời chói chang ở sườn đón nắng, những dây leo kỳ dị như máu, những đóa hoa trắng như tuyết, thi thể thối rữa tan nát, những giống dòi bọ sống trên xác người, cũng ngọ nguậy dưới màu nắng rực rỡ… Mùi tanh hôi và hương thơm hòa lẫn trong không khí… Một tiếng lộc cộc vang lên, Đường Lệ Từ dừng chân lại, Dư Phụ Nhân giật mình kinh hãi, tập trung theo dõi bốn phương tám hướng nhưng không thấy kẻ địch xuất hiện, trong lòng sợ hãi: Y làm sao vậy?
“Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ bố trí mai phục kiểu gì ở bên sườn đón nắng?” Đường Lệ Từ khựng lại một lát rồi tăng tốc độ, chạy về phía sườn đón nắng, bóng người cao gầy trắng như tuyết, trong đêm tối vẫn thong thả ung dung. Dư Phụ Nhân đi theo phía sau, thân hình cũng nổi bật khác thường, “Ta… có lẽ sẽ đặt trọng binh, chặn ngươi lại trên đường đi đến sườn đón nắng, chặn đánh ngươi nửa đường.”
Đường Lệ Từ chắp tay ra sau, khẽ cười: “Ha ha! Ngươi đúng là không giỏi tâm cơ.”
Dư Phụ Nhân hỏi: “Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
Đường Lệ Từ thản nhiên đáp: “Ta sẽ giết Trì Vân trước, lại bắt thêm mấy chục con tin dọa kẻ tìm đến đây, khiến cho y không dám manh động, không thể dùng hết sở trường. Sau đó trên con đường dẫn đến địa lao, ta rải thuốc độc thả rắn độc, chọn ra chiến lực mạnh nhất canh giữ từng cửa ra vào, chôn dưới nền địa lao mấy trăm cân thuốc nổ. Chờ kẻ tìm đến đi qua thuốc độc rắn độc, trải qua xa luân chiến, nếu may mắn giữ được mạng tìm đến địa lao thì cũng đã mệt mỏi rã rời, lại nhìn thấy thi thể Trì Vân, nhất định sẽ chịu cú sốc lớn, sau đó…”
Dư Phụ Nhân chỉ nghe thôi đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Sau đó?”
Đường Lệ Từ thản nhiên đáp: “Sau đó ta ép một số con tin bỏ đi, lại châm lửa vào đám mìn chôn dưới địa lao, nổ tung cả ngọn núi kèm theo trai gái cây cỏ muông thú, san tất cả thành bình địa, nổ tan tành không còn một cọng cỏ.”
Dư Phụ Nhân há mồm líu lưỡi, sợ hãi kêu lên: “Ngươi… ngươi…”
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười: “Ta làm sao?”
Dư Phụ Nhân cười khổ: “Sao ngươi có thể nghĩ ra kế sách ác độc như vậy chứ?”
Đường Lệ Từ đáp: “Muốn giết người, đương nhiên phải làm cho triệt để.”
Nụ cười của Dư Phụ Nhân ngày càng gượng gạo, thầm nghĩ ngươi nảy ra kế sách ác độc đến thế để đối phó với chính mình, nếu kẻ địch bắt sống Trì Vân cũng nghĩ như ngươi thì chúng ta làm gì có cơ hội sống sót? Nếu ngươi đã lường trước kế sách ác độc như thế mà vẫn định một thân một mình đến đây, là vì ngươi quá tự tin vào bản thân, hay vì… ngươi là…
Ngươi là người có thể vì một chữ nghĩa mà dấn thân vào nước sôi lửa bỏng, bỏ mình vì nghĩa sao?
Dư Phụ Nhân theo sau Đường Lệ Từ, cảm thấy người này… thật sự không giống.
Nháy mắt đã đến phía sườn đón nắng, hai người leo lên từng bước dọc theo sườn núi. Cỏ cây bên sườn đón nắng sinh trưởng càng thêm mạnh mẽ, hai người bám dây mây tiến về phía trước. Đi qua mấy khe núi, trăng sáng vằng vặc giữa trời, trước mắt đột nhiên xuất hiện một khoảng đất trống.
“Cẩn thận!” Dư Phụ Nhân giang tay cản Đường Lệ Từ lại: “Là trận Ngũ Tinh!”
Khoảng đất trống này vốn là một rừng cây rậm rạp, có người đã chặt toàn bộ cây ở đây, chỉ để lại những gốc cây dài chừng hai thước, khoảng đất trống tạo thành hình ngũ tinh, một mùi hương thanh nhã dễ chịu không biết thổi từ đâu tới, tản ra theo gió.
Đường Lệ Từ thở dài: “Trận Ngũ Tinh là gì?”
Dư Phụ Nhân đáp: “Trận này truyền đến từ Tây Vực, nghe nói trong trận quỷ dị khó lường, liên tục nảy sinh biến số. Nhiều năm trước có khá nhiều danh hiệp giang hồ vùi thân trong trận này, cho nên danh tiếng của nó vang xa, nhưng cũng đã biến mất trên giang hồ nhiều năm rồi.”
Đường Lệ Từ nói: “Ta không hiểu trận pháp.”
Dư Phụ Nhân lại vượt lên chắn trước mặt y: “Ta đi thám thính tình hình thật giả cho ngươi trước.”
Nói rồi lập tức nhảy vào trận, phía trên cọc gỗ ngũ tinh bỗng nổi lên một cơn gió nhẹ, mùi hương trong gió càng lúc càng nồng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng kẻ địch đâu.