…
…
Dạ Vị Ương chỉ nhớ sau cổ mình kịch liệt tê rần rồi cả người liền mất đi ý thức, đến lúc tỉnh lại thì trời đã tối, xung quanh một mảnh hắc ám cái gì cũng không nhìn thấy.
Hắn có thể khẳng định nơi này tuyệt đối không phải hoàng cung, vì tay hắn sờ soạng bên dưới, có chút đá vụn nhỏ, chỗ hắn đang nằm không chiếc giường mềm mại mà là mặt đất cứng rắn, địa phương quỷ dị xa lạ khiến lòng Dạ Vị Ương chợt lạnh, hắn là bị bắt cóc đi?
Hắn tình nguyện ở lại bên cạnh Bắc Thần Diêu Quang tuy rằng biến thái nhưng ít nhất sẽ không làm hại hắn, cũng không muốn bị tên thích khách gì đó bắt được.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh dường như không có ai, Dạ Vị Ương lẳng lặng chờ đợi hồi lâu, khôi phục lại tâm tình,sau đó nhẹ giọng hô: “Có ai không?”
Không ai đáp lại, chẳng lẽ thích khách kia đem hắn quăng ở nơi này rồi bỏ đi?
Dạ Vị Ương chậm rãi đứng lên, nghe tiếng gió trong bóng đêm sờ soạng đi về phía trước, dần dần có ánh sáng truyền tới từ cửa động, tốc dộ dưới chân nhanh hơn rốt cục cũng ra khỏi cửa động, nhưng hắn chưa đi được hai bước liền đình chỉ.
Cư nhiên là một sơn động giữa sườn núi, nếu đi về phía trước hai bước sẽ ngã xuống tan xương nát thịt.
“Sao có thể như vậy.” Thở dài một tiếng, Dạ Vị Ương dựa vào cửa động chậm rãi ngồi xuống, minh nguyệt một vòng sáng tỏ treo trên bầu trời đêm yên tĩnh, rừng cây dưới chân núi chỉ có sương mù trắng xóa tràn ngập xung quanh, tựa như một vùng biển rộng sâu không thấy đáy.
Hắn từng muốn ly khai Bắc Thần Diêu Quang, cũng không ngờ lại là phương thức này.
Nếu không có người tìm ra hắn, chẳng lẽ hắn phải chịu đói chết trong sơn động này sao? Nếu hắn hiện tại hô to hai tiếng, không biết người của Bắc Thần Diêu Quang có thể nghe thấy hay không, với công phu một ngày, thích khách kia hẳn là chưa mang hắn đi quá xa, nói không chừng rừng núi này là đang ở trong lâm viên hoàng gia.
Thời điểm nghĩ như thế, Dạ Vị Ương chỉ thấy khu rừng bên dưới bị sương mù dày đặc chôn vùi tựa hồ đúng là có ánh lửa lóe lên, biết rõ cần phải kêu cứu, nhưng kỳ quái là hắn không lập tức làm vậy.
Thở dài, Dạ Vị Ương đột nhiên nhớ đến đôi mắt thích khách che mặt kia, chung quy có một loại cảm giác chẳng nói nên lời, thích khách không giết hắn mà đem hắn đến nơi này, chẳng lẽ lão thiên gia biết hắn muốn ly khai Bắc Thần Diêu Quang, nên mới sai người mang hắn rời đi?
Bằng không, thiên hạ muốn tìm một người có khả năng tự do ra vào lâm viên hoàng gia Bắc Thần quốc, thật sự là không dễ dàng.
“Ưm ——” Có tiếng gì đó từ trong sơn động truyền ra.
“Ai ở bên trong?” Dạ Vị Ương xoay người, đi đến gần cửa sơn động đứng hồi lâu, không nghe có người đáp lại liền mò mẫm vách tường sơn động chậm rãi hướng vào bên trong, “Có người không?”
Bạn đang
Vẫn Äi tiếp chÃnh là Äá»a phương khi hắn tá»nh lại không sai biá»t lắm, Dạ VỠƯơng dưá»ng như nghe ÄÆ°á»£c bên cạnh có chút Äá»ng tÄ©nh, chá» là trong Äá»ng tá»i Äen như má»±c cái gì cÅ©ng không thấy rõ.
Hai tay ly khai vách tưá»ng hưá»ng bên cạnh sá» soạng, còn chưa Äi Äến hai bưá»c dưá»i chân như vấp phải thứ gì, là m cho hắn té ngã xuá»ng, vừa vặn Äè lên má»t váºt nóng hầm háºp.
âÆ¯m!â
Lúc nà y Dạ VỠƯơng má»i nghe rõ rà ng, thanh âm phát ra từ ngưá»i khiến hắn ngã nhà o nà y.
âNgươi là ai, không có viá»c gì Äi.â Nghe giá»ng Äá»i phương tá»±a há» không quá dá» chá»u, Dạ VỠƯơng sá» soạng, trên ngưá»i Äá»i phương hÆ¡i ẩm ưá»t dÃnh dÃnh, hắn từ cánh tay sá» lên bả vai, Äá»t nhiên Äụng phải váºt gì Äó lạnh như bÄng vá»i rút tay vá».
Trên vai ngưá»i nà y cắm má»t mÅ©i tên, là thÃch khách mang hắn Äến Äây?
âUy, ngươi tá»nh không?â Phát hiá»n Äá»i phương hình như có chút ý thức mÆ¡ há», Dạ VỠƯơng hÆ¡i yên tâm ngá»i xuá»ng bên cạnh, âNgươi cùng Bắc Thần Diêu Quang có cừu oán sao, muá»n tìm hắn trả thù?â
Khả nÄng nà y tương Äá»i lá»n, loại ngưá»i Äá»ng má»t chút là Äánh Äánh giết giết như Bắc Thần Diêu Quang khẳng Äá»nh có không Ãt cừu nhân.
Dạ VỠƯơng khẽ chạm và o mÅ©i tên trên vai Äá»i phương, ngưá»i ná» Äá»t nhiên liá»n bắt lấy cá» tay hắn, dá»a Dạ VỠƯơng vá»i rụt tay trá» vá»: âTa chá» muá»n giúp ngươi nhá» tên ra, ngươi tá»nh rá»i vì sao không nói chuyá»n?â
Lại không Äáp lá»i.
Äợi trong chá»c lát, Dạ VỠƯơng thá» ÄÆ°a tay chạm và o ngá»±c Äá»i phương, sách, thá»±c cứng rắn, giá»ng như tảng Äá không chút phản ứng.
Dạ VỠƯơng trá»±c tiếp á» trên ngưá»i Äá»i phương tìm tòi, quả nhiên trên thân nam nhân tìm ÄÆ°á»£c thứ hữu dụng, tá»±a như há»a chiết tá», hắn rất nhanh Äem há»a chiết tá» thá»i lên.
Nương theo ánh lá»a má»ng manh, Dạ VỠƯơng thấy rõ nam nhân bên cạnh, Äúng là thÃch khách ban ngà y Äánh ngất hắn, mặt vẫn còn Äeo khÄn che, hắn lại nhìn Äến chá» cắm mÅ©i tên cá»§a thÃch khách, nà y không nhìn thì thôi, vừa nhìn Äã giáºt mình.
Vá» trà trên vai nam nhân chảy không Ãt máu, hÆ¡n nữa còn là máu Äen, hiá»n nhiên trên tên có Äá»c, Dạ VỠƯơng có chút hoảng há»t mạc danh, hắn Äem há»a chiết tá» chuyá»n qua phụ cáºn khuôn mặt nam nhân, nghÄ© nghÄ©, thân thá»§ cháºm rãi kéo khÄn che mặt Äá»i phương xuá»ng, Äá»ng tá» Dạ VỠƯơng bá»ng dưng trương lá»n.
âBaâ
Há»a chiết tá» trong tay rÆ¡i xuá»ng mặt Äất, ánh lá»a Äang cháy nhanh chóng thu nhá» lại, cho Äến khi chá» còn lại và i Äiá»m tinh há»a má»ng manh, phảng phất như tùy thá»i sẽ lụi tắt.
âBá Há»!â
Hết chương thứ mưá»i bảy