“Chỉ cần có phối phương, có vật liệu phụ trợ tương ứng, hai phần đặc tính phi phàm này liền có thể biến một người trở thành Danh sách 8 “Quan Trị An” và Danh sách 7 “Người Thẩm Vấn”… Vị bằng hữu của tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ tên là Hugh kia hình như thiếu vật liệu phi phàm của “Quan Trị An”…”
“Lần sau có thể thông qua ‘Thế Giới’ bán đặc tính phi phàm của Parker cho tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’, nhanh chóng gom góp phí vật liệu cho Danh sách “Người Không Mặt”… Cơ mà, lúc nào cũng thông qua ‘Thế Giới’ như vậy có vẻ không phù hợp. Lần này mình lại cố tình để lại lá bài Tarot, nếu tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ nghe ngóng được chuyện này, chắc chắn sẽ cho rằng quyến giả của mình làm… Để ngài ‘Kẻ Khờ’ bán thay vậy…”
Klein cấp tốc quyết định kế hoạch, khiển đặc tính phi phàm của “Quan Trị An” và “Người Thẩm Vấn” bay vào trong đống đồ lộn xộn nơi góc phòng.
“Không biết tên gọi của Danh sách 6 và Danh sách 5 đối ứng với đường tắt ‘Trọng Tài’ là gì… Cảm giác lợi dụng trật tự và luật pháp… “Quan Tòa” chăng?” Klein thu hồi suy nghĩ, khép hờ đôi mắt, cẩn thận kiểm tra lại trạng thái của bản thân.
Một lần nữa, hắn cảm thấy linh tính trở nên hoạt bát, ma dược bị kích thích, tốc độ tiêu hóa cũng tăng nhanh.
Lần này, bằng trực giác, hắn tin tưởng mình đã tổng kết ra phần lớn “Quy tắc Ảo Thuật Gia”. Chỉ còn lại vài chi tiết nhỏ lẻ, nhưng không có cũng chẳng sao, không quá ảnh hưởng tới tiến độ.
Cụ thể hóa bút máy cán tròn và tấm giấy da dê, Klein gia cố trí nhớ, viết:
“Quy tắc Ảo Thuật Gia.”
“1. Không biểu diễn khi chưa chuẩn bị.”
“2. Khiêu chiến điều bất khả thi, dù kết quả cuối cùng chỉ là hư giả.”
Klein cho rằng đây chính là hai điều hạch tâm của “Quy tắc Ảo Thuật Gia”, nắm chắc chúng chính là nắm chắc điểm mấu chốt, những thứ còn lại là bổ sung để hoàn thiện hơn.
“3. Chủ động biểu diễn nhiều lần.”
“4. Cố gắng để được khán giả tán thưởng.”
“5. Hấp dẫn sự chú ý của mục tiêu.”
…
Đặt bút máy cán tròn màu đỏ sậm xuống, Klein đọc lại từ đầu tới cuối, tự thân phán đoán.
“Đóng vai” hằng ngày kết hợp với ba hay bốn lần chủ động “Biểu diễn” nữa là đủ để mình tiêu hóa hết ma dược “Ảo Thuật Gia” trước khi năm mới đến. Trong thời điểm này, nếu khiêu chiến một buổi biểu diễn bất khả thi thì tốc độ có lẽ còn nhanh hơn… Đây gần như là tốc độ mình mong muốn rồi…
Vẫn còn hai tháng cho đến ngày 1 tháng 1 năm 1350.
Làm xong tất thảy, Klein xoa xoa thái dương, chuẩn bị trở về thế giới thực.
Sau khi bỏ các loại vật phẩm Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế”, Bình Độc Tố Sinh Học xuống, hắn bỗng cười một tiếng, tự giễu:
“Khiêu chiến điều bất khả thi… Chẳng phải tương đương với đi tìm đường chết sao?”
Giữa thanh âm vang vọng, thân ảnh Klein biến mất phía trên màn sương xám.
Khu vực cầu Backlund, trong nhà trọ giá rẻ, hắn chợt mở hai mắt ra, nhìn thấy ánh nến để tự mình triệu hoán chính mình.
Nhanh chóng xử lý sạch sẽ dấu vết, Klein mặc chiếc áo jacket công nhân vừa mua mất 4 saule vào, đi tới bên cửa sổ.
Hắn bưng cốc trà ngọt vừa mua lên, nhìn hình ảnh mơ hồ của bản thân phản chiếu trên kính cửa sổ, lộ ra một nụ cười tự tận đáy lòng, trầm giọng lầm bầm:
“Cạn ly.”
Dứt lời, hắn nâng cốc đụng vào mặt kính thủy tinh, ngước cằm lên, một ngụm uống cạn.
Rồi hắn thong thả rời nhà trọ, đèn khí gas bên đường đã thắp sáng hết cả, người trên đường và xe ngựa bận rộn qua lại, chẳng hề biết về vụ cháy nổ giao giữa quận Jowod và quận Tây.
Klein dạo quanh quán rượu Người Dũng Cảm, cảm thấy hơi hoài niệm. Lúc 7 giờ 58 phút, hắn gõ cửa tụ hội phi phàm tổ chức bởi quý ngài ‘Con Mắt Trí Tuệ’.
Hắn đeo mặt nạ sắt, trùm mũ áo lên, biểu hiện như thường lệ.
…
Trong khi đó, Hugh, người mỗi đêm sẽ đi qua nhiều nơi để kiểm tra từng ký hiệu liên lạc, chợt phát hiện ra một cái chưa từng xuất hiện trước đây.
Nó thuộc về người đàn ông đeo mặt nạ hoàng kim đã bán phối phương “Quan Trị An” cho cô trong tụ hội được triệu tập bởi ngài A.
Là ký hiệu họp mặt khẩn cấp!
“Khoảng thời gian trước hắn hoàn toàn không tìm gặp mình, mình cũng làm bộ không có chuyện gì. Sao đột nhiên lại…” Hugh nghĩ nghĩ, quyết định vẫn nên đi nhìn một chút.
Người đàn ông đeo mặt nạ hoàng kim đã hứa hẹn sẽ giao cho cô một vài nhiệm vụ, giúp cô tích lũy đủ tiền tài rồi sẽ đến chỗ hắn trao đổi vật liệu phi phàm tương ứng.
Vậy nên Hugh đổi khu vực, đánh dấu thời gian và địa điểm gặp mặt.
Nửa giờ sau, trong một con ngõ nhỏ nhưng bốn phía đều có lối đi rộng, Hugh bước ra khỏi chỗ nấp sau một thời gian quan sát, đi thẳng tới chỗ người đàn ông đeo mặt nạ hoàng kim.
Người kia mặc nguyên bộ lễ phục đuôi tôm đen, con ngươi màu nâu nhạt đảo qua đỉnh đầu Hugh, nói:
“Có một nhiệm vụ cho cô.”
“Độ khó và thù lao?” Hugh hỏi theo thói quen.
Người đàn ông đẩy đẩy chiếc mặt nạ đúc từ vàng ròng:
“Không có nguy hiểm, cũng có thể rất nguy hiểm. Phụ thuộc vào những gì cô làm.”
“Thù lao ban đầu là 30 bảng, nếu cô lấy được tình báo hữu dụng, tôi thậm chí sẽ trực tiếp cho cô một món vật liệu phi phàm đối ứng của “Quan Trị An”.”
“Nhiệm vụ gì?” Hugh hơi cau mày.
Ánh nhìn của người đàn ông đeo mặt nạ hơi trầm xuống, nói:
“Thông qua những đầu mối của cô, điều tra xem gần đây có ai theo dõi Capim.”
“Capim? Tên buôn người kia?” Hugh kinh ngạc truy vấn.
Người đeo mặt nạ gật đầu:
“Đúng thế.”
“Tôi từ chối nhiệm vụ này. Tôi ghét hắn!” Hugh lập tức cự tuyệt.
Người đàn ông đối diện cười nhẹ:
“Không phải là cô làm việc cho Capim.”
“Vì hắn chết rồi.”
“Chết rồi?” Hugh tức khắc đứng hình.
“Hắn chết trong nhà, trên thân thể phủ đầy bài Tarot. Có hai lá trên mặt hắn, một là “Thẩm Phán”, một là “Hoàng Đế”. Nhân tiện, nhớ chú ý tới những sự kiện liên quan đến bài Tarot trong vài năm gần đây mà chưa được trình báo với cảnh sát.” Người đàn ông bổ sung.