“Hảo tiểu tử, rõ ràng còn lừa gạt cả huynh đệ của mình!” Hạ Hầu Đôn cả giận nói.
“Đây cũng là chỗ thông minh của hắn. Với tình huống hiện tại của chúng ta, cho dù chúng ta muốn xử trí hắn, cũng không có thể đối phó với Tư Mã Lãng, người không biết chút nào, như vậy sẽ khiến cho thuộc hạ không an lòng!” Tào Tháo nói.
“Chúa công, đã như vậy, sao không để cho ta giết hắn đi?” Hạ Hầu Đôn nói.
“Giết hắn đi? Khó mà làm được!” Tào Tháo lại nở nụ cười, nói: “Chúng ta tuy xem xét hết các yếu tố, thế nhưng vẫn không có chứng cớ, vẫn chỉ có thể để cho hắn nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật. Nếu như chúng ta tùy ý giết hắn đi, chẳng phải sẽ khiến cho chúng ta mất lòng người hay sa? Hơn nữa, tiểu tử này vẫn rất có bản lĩnh, nếu như điều khiển thoả đáng, cũng có thể rất hữu dụng!”
“Không phải nói hắn là người bên Hứa Thành sao?” Hạ Hầu Đôn nghẹn họng nhìn trân trối.
“Cũng không phải, Tư Mã Ý người này chỉ muốn chân đứng hai thuyền mà thôi, ngược lại cũng không phải thật sự đầu nhập vào Hứa Thành, chỉ thấy hắn dùng hạ nhân ra mặt, cũng không tự mình ra mặt là đã có thể nhìn ra!” Mãn Sủng nói.
“Chúng ta phải làm như thế nào?” Hạ Hầu Đôn lại hỏi.
“Lần này gọi ngươi tới, là muốn cho ngươi chú ý tới ảnh hưởng ở trong quân của hắn, Tư Mã Ý người này mưu trí không thấp, tuyệt đối không thể để cho hắn chiếm được một chỗ cắm dùi ở trong quân, cũng không được để cho những tướng lãnh kia có hảo cảm đối với hắn, hiểu chưa?” Tào Tháo nghiêm mặt nói.
“Đã minh bạch, chúa công cứ yên tâm!” Hạ Hầu Đôn là Đại tướng hạng nhất trong quân Tào, uy tín trong quân cực cao, làm chuyện này cũng không khó, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tào Tháo muốn gọi hắn đến.
“Còn nữa, tìm một cơ hội xử lý sạch những kẻ có cấu kết cùng quân Hứa Thành, trước tiên phải trấn nhiếp một chút!” Cuối cùng, Tào Tháo nói như thế.
Tào Tháo tự nhận là cách làm của mình rất thoả đáng, hơn nữa, ngày sau, quả nhiên sau đó không còn phát hiện ra sự việc Tư Mã Ý cấu kết cùng quân Hứa Thành nữa, điều này làm cho hắn thật cao hứng. Thế nhưng, hắn cuối cùng không có bao nhiêu tín nhiệm đối với Tư Mã Ý, đương nhiên hắn cũng không giao phó trách nhiệm cho Tư Mã Ý.
Chuyện này cũng không có ảnh hưởng với những mặt khác, chẳng qua khi Mãn Sủng phụng mệnh bí mật xử lý sạch những môn nhân của Tư Mã Lãng, một số người thoáng biểu hiện một chút đối với chuyện này mà thôi: Tư Mã Lãng thân là chủ nhân của người nọ, đối với việc người nọ “Không chào mà đi” cảm thấy rất không cao hứng, thế nhưng, hắn cũng không có để trong lòng; Tư Mã Ý cũng chỉ cảm thấy đôi chút kỳ quái đối với chuyện này, khó được có một bằng hữu nói chuyện rất hợp ý, rõ ràng cứ như vậy mà biến mất, thật sự là đáng tiếc; Hà Thông ở Lạc Dương xa xôi cũng rất không cao hứng, tỉ mỉ bồi dưỡng, bố trí một người thám tử bên người Tư Mã Lãng, trọng thần của Tào Tháo, cứ như vậy mà mất tích. Người kia lại vừa vặn thiết lập quan hệ cùng một thanh niên tuấn kiệt mà Tào Tháo rất coi trọng, hơn nữa, chúa công cũng xem trọng người này. Lần này, toàn bộ đã bị mất, lại phải tiếp tục phái đi một người mới. Lần này sẽ phải hao tổn nhiều công sức. Ai, vì sao chúa công bồi dưỡng bốn thám tử lại đều có năng lực, chính mình bồi dưỡng lại xui xẻo như vậy? Rõ ràng còn không kịp bộc lộ uy phong thì đã xong đời!
Lại không nhắc tình huống bên Tào Thá. Sau khi Trương Nhiệm được Trương Cáp lãnh binh tiếp ứng đến đại doanh, hàn huyên cùng đám người Cao Thuận, thế nhưng chuyện đầu tiên mà bọn hắn nói lại không phải chính sự.
Người đầu tiên lên tiếng nói chuyện chính là Trương Cáp, hắn trừng mắt nhìn Trương Nhiệm một hồi lâu, mới hỏi: “Trương tướng quân, thương pháp của tướng quân nhìn rất quen mắt, có thể cho biết sư phó là ai không?”
“Hả? Trương tướng quân nhận biết thương pháp của tướng quân của chúng ta?” phó tướng của Trương Nhiệm, cũng là danh tướng Thục Trung, Hoắc Tuấn, nghe nói như thế, ngạc nhiên hỏi.
“Nhìn quen mắt! Ha ha, chẳng qua là nhìn quen mắt!” Trương Cáp cũng đã biết dùng thủ đoạn, tuy trong lòng của hắn đã đôi chút xác nhận, thế nhưng hắn vẫn đề phòng vạn nhất! Nếu như không đúng thì cũng có thể giữ chút thể diện. Đường đường là một Đại tướng, nếu nhận lầm một thương pháp, quả thật sẽ mất mặt ở trước mặt đồng liêu mới.
“Thương pháp của ta là truyền từ ân sư Đồng Uyên, tên là ‘ Bách Điểu triều phượng thương ” không bao giờ truyền ra ngoài, Trương tướng quân đã từng gặp đường thương pháp này từ nơi này?” Trương Nhiệm cũng không thật sự muốn tìm hiểu kỹ vấn đề này, chỉ là hắn không quen biết hai người Cao Thuận nên mượn vấn đề này để lôi kéo làm quen mà thôi, thiết lập quan hệ, sau này đánh trận cũng dễ phối hợp.
“Đúng là ‘ Bách Điểu triều phượng thương ‘ ?” Trương Cáp phản ứng mạnh mẽ đã vượt quá suy nghĩ của Trương Nhiệm cùng Hoắc Tuấn, hai người đều rất khó hiểu, chỉ là một đường thương pháp mà thôi, rõ ràng lại để cho một viên Đại tướng như Trương Cáp la hoảng lên.
“Thì ra Trương tướng quân cùng Trương Tú tướng quân, còn có Bình Bắc tướng quân Triệu Tử Long đều có xuất thân từ một môn phái!” Cao Thuận cũng ở một bên mỉm cười nói.
“Cái gì?” Lần này đến phiên Trương Nhiệm kinh ngạc, nói: “Cao tướng quân, tướng quân nói là, ta. . . ta lại có hai sư huynh đệ?”
“Đúng vậy, Trương tướng quân, hai sư huynh đệ này của tướng quân cực kỳ khủng khiếp. . .” Lập tức, Trương Cáp bắt đầu nói về sự tích của Trương Tú cùng Triệu Vân.
Trương Cáp đang nói tới mức nước bọt bay tứ tung, mà Trương Nhiệm thì sao? Hắn vừa ngồi nghe Trương Cáp giảng giải, vừa không ngừng thở dài, hắn sao có thể không biết rõ sự tích của Trương Tú cùng Triệu Vân? Hai cái tên này, không người nào là thanh danh không truyền khắp thiên hạ? Nhất là Triệu Vân, uy chấn Bắc Cương. Thân là người Hán, có ai lại không kiêu ngạo vì những công tích mà hắn đã lập được? Nhưng hôm nay hắn mới biết được, hai người kia rõ ràng là đồng môn cùng hắn, là sư huynh, đệ của hắn. Hết thảy những điều này thật sự giống như nằm mơ. Nghĩ tới hai sư huynh đệ, Trương Nhiệm lại nghĩ tới chính mình, luôn luôn sống ở một góc, dương dương tự đắc đối với cái gì là “Thục trung đệ nhất danh tướng”. Nói thật trong số ba người, đừng nói có thể so với Triệu Vân, coi như là Trương Tú, người có thể đại chiến trên trăm hiệp cùng Lã Bố cũng là người mà không phải mình có thể so sánh được, thật sự xấu hổ …!
Thế nhưng, mặc dù có đôi chút suy nghĩ xấu hổ, thế nhưng khi thấy bản thân có thể có hai đồng môn lợi hại như vậy, hơn nữa còn có khả năng là sư đệ của mình, Trương Nhiệm cũng cảm thấy đôi chút tự hào, gương mặt luôn luôn yên tĩnh như nước giếng cũng bắt đầu xuất hiện nụ cười.
“Trương tướng quân, có cơ hội, tướng nhất định phải đi gặp mặt nhị vị tướng quân Trương Tú cùng Triệu Vân!” biểu hiện của Hoắc Tuấn còn nóng vội hơn cả Trương Nhiệm. Trương Tú thì không tính, cũng chỉ là một hàng tướng giống như Trương Nhiệm, , thế nhưng Triệu Vân lại khác, rất có uy danh, lúc này đã có mối quan hệ sư huynh đệ, ngày sau chính mình chỉ cần đi theo Trương Nhiệm, thời gian chắc chắn tốt hơn nhiều.
“Sau này hãy nói!” Trương Nhiệm lại không có ý tứ muốn đi chắp nối, hắn chỉ đơn giản cảm thấy cao hứng khi bản thân có thêm hai sư huynh đệ.
“Trương tướng quân, ngươi có ý kiến gì đối với hành động lần này của Tào Tháo không?” Cao Thuận cũng không muốn dừng lại quá lâu ở trên phương diện khác. Sau khi âm thanh hàn huyên qua đi, hắn bắt đầu tiến vào chủ đề chính.
“Tào Tháo đã sớm đoán dược hành động lần này của chúng ta, rút sạch doanh trại, để cho chúng ta đánh vào một doanh trại trống không. Đồng thời, quân đội mà hắn mai phục ở đằng sau lại có thể ngăn chặn đường lui của quân ta, bức bách quân ta tiến vào trong vòng vây của bọn hắn!” Trương Nhiệm nói ra tình huống mà bọn hắn đã gặp.
“Tào Tháo muốn làm gì?” Trương Cáp nhìn ba người còn lại, nghi ngờ nói: “Hắn bố trí ba đại doanh trại ngay cản đường lui của chúng ta, hôm nay hắn còn để cho Trương tướng quân tiến vào bên trong, chẳng phải hắn khiến cho chúng ta gia tăng sức mạnh phá vòng vây sao?”
“Bây giờ hãy thử suy nghĩ về trận đánh hôm nay, chỉ sợ Chu Linh cùng Mao Giới cũng chưa dùng toàn lực, đều có vẻ như không thuận tiện tức thì lui binh. Cho dù bọn chúng sử dụng tất cả vốn liếng chúng ta cũng sẽ không sợ, thế nhưng nói không chừng loại tình huống này là quân Tào muốn cho chúng ta coi thường bọn chúng!” Cao Thuận nói.
“Trong chuyện này chỉ sợ không đơn giản. Nói không chừng, Tào Tháo đã có biện pháp đối phó chúng ta!” Hoắc Tuấn cũng gia nhập vào hàng ngũ thảo luận.
“Trước mắt phương pháp duy nhất mà Tào Tháo có thể ngăn cản chúng ta ở bên trong, chính là tăng binh! Thế nhưng quân ta đến rất nhanh, hơn nữa, cũng không nghe nói Tào Tháo mang nhiều hay ít binh mã đến!” Trương Cáp sờ cằm, nói ra suy nghĩ của mình.
“Chúng ta không nghe nói, cũng không có nghĩa là Tào Tháo không mang đến. Nếu như hắn tăng binh mà nói, khẳng định chính là tại tối nay!” Trương Nhiệm nhìn thoáng qua Cao Thuận, hắn đã nhận được ý tứ đồng ý từ phía đối phương.
“Tối nay?” Hoắc Tuấn cùng Trương Cáp đều nhìn về phía Trương Nhiệm, hỏi “Như vậy nói cách khác, Tào Tháo rốt cục xuất toàn lực sao?”
“Không biết, thế nhưng chúa công an bài cũng không phải là chỉ có một đạo binh này, còn có một đạo khác. Tào Tháo cũng không biết có thể ăn được hay không!” Trương Nhiệm còn nói thêm. Khi hắn nói tới hai từ “chúa công”, thái độ của hắn hơi mất tự nhiên, thế nhưng tất cả mọi người đều như không nghe thấy, trong số những người đang ngồi, có người nào không phải là hàng tướng? Loại tình huống này rất bình thường, vô cùng bình thường.
Bên kia Hạ Hầu Đôn vừa mới hoàn thành nhiệm vụ chặn đường không được bao lâu, đại doanh bên trái Cao Thuận, chỗ của Chu Linh, lại xảy ra những tiếng hò hét, giao tranh rất kịch liệt.
Lúc này Chu Linh thật sự xui xẻo.
Vốn, vì phòng ngừa khả năng quân Hứa Thành chuyển viện binh cho Cao Thuận, ba đại doanh trại quân Tào trên thực tế cũng đã chuyển hết quân đi, ở lại nơi đó chỉ là một tòa quân doanh trống không. Trên thực tế các binh sĩ đều trú trong núi cách đó không xa, như vậy đối với quân Hứa Thành, thứ nhất bọn hắn đã có thể tránh thoát công kích, lại có thể tiến hành chặn đường.
Nhưng mà sau khi nghe nói Hạ Hầu Đôn đã chặn đường thành công, bê nChu Linh hắn cũng buông lỏng cảnh giác, hắn cũng không muốn để một tòa đại doanh trống không, lại dẫn đại quân quay trở về. Đương nhiên, đây cũng là việc làm cần thiết. Nếu như Cao Thuận đã có viện binh, ai biết hắn có thể thừa cơ phá vòng vây hay không. Tăng cường phòng ngự chính diện cũng là một việc quan trọng.
Thế nhưng hắn lại thua bởi chính việc quan trọng này.
Đại quân Chu Linh vừa mới quay về trú đóng trong doanh không bao lâu, phía sau của hắn, lại có người đến tập kích.
Khi chứng kiến đại quân dưới trướng Cao Thuận mạnh mẽ tấn công, Chu Linh, người vốn đã cho rằng mình xem như đã chứng kiến hết việc đời, thế nhưng đội quân tập kích quân đội của hắn tối nay đã khiến cho hắn cảm thấy càng cực kỳ kinh khủng!
Nguyên một đám binh lính mang đại đao giết người đến mức có thể gọi là rất lưu loát, tuyệt đối đều một đao hai đoạn.
Chu Linh thân là chủ tướng tả doanh quân Tào, là người đầu tiên chủ đối mặt với mấy trăm binh sĩ cầm đại đao cán dài xông ở phía trước. Kỳ thật, hắn không biết đó là loại binh khí gì, cũng không biết binh khí đó được kêu là: Phác đao!
“Thanh Thú quân” !
Khi Cao Thuận công kích Chu Linh, vì Cao Thuận cảm thấy vẫn chưa tới thời điểm, cho nên hắn không dùng tới “Hãm Trận doanh”, thế nhưng chính điều này cũng không thể nói rõ Chu Linh sẽ không có may mắn được nhìn thấy. Hắn không thể nhìn thấy “Hãm Trận doanh” biểu diễn, “Thanh Thú quân” cũng không kém.
Sau này Hứa Thành đã từng có đánh giá đối với “Hãm Trận doanh” cùng “Thanh Thú quân”, phân biệt dùng bốn chữ khái quát đặc điểm của hai đội quân này: “Hãm Trận doanh” thích anh dũng đánh trận, là ” đệ nhất đụng trận “, khí thế bất thình lình; “Thanh Thú quân” tức thì thích tập kích đánh phục, là ” đệ nhất giết người “, trầm ổn đáng sợ.
Nói cách khác, chiến sĩ “Thanh Thú quân”, đều thuần túy là cỗ máy giết người!
Hãy thử nghĩ xem, ngay cả Hạ Hầu Đôn đều không thể chống đỡ được bao lâu khi đối mặt với “Thanh Thú quân” tấn công tập thể. Nếu không phải Vu Cấm liều chết ngăn trở, nói không chừng hắn đã xong đời, huống chi Chu Linh, một người cũng không có võ nghệ trứ danh?
Chỉ có bốn người!
Bốn chiến sĩ “Thanh Thú quân”, đối mặt với Chu Linh, hai người đột nhiên nhảy lên, lăng không vung đao bổ về phía Chu Linh, hai người còn lại, tức thì trong cùng một lúc, xoay người ngồi xổm xuống, Phác đao vót ngang, chém về phía đùi ngựa. Năm đó trận chiến đầu tiên của “Thanh Thú quân”, chỉ dùng nửa chiêu trảm đùi ngựa khiến cho Tôn Sách Giang Đông Tiểu Bá Vương tương lai đã phải xuống ngựa, sau đó suýt chút nữa chết ở trong tay Lệ Phương. Hôm nay sao Chu Linh có thể đào thoát?
Thế nhưng như vừa mới nói, Chu Linh rất có may mắn.
Rất may mắn là lúc ấy bên cạnh hắn có mấy viên phó tướng không biết sống chết, một người trong đó lập tức anh dũng vọt lên, vừa vặn ngăn cản ở trước mặt của hắn, miệng còn quát to: “Giết gà đâu cần dùng đao mổ … trâu!”
Một từ cuối cùng này đúng vào đầu của hắn bị chặt đã thoát ra từ trong kẽ răng.
Ngay cả một cơ hội phản ứng cũng không có, viên phó tướng “Trung dũng” này đã lập tức ra đi.
Sau đó, Chu Linh lập tức thúc ngựa bỏ chạy.
Cũng chính bởi vì Chu Linh bỏ chạy, quân Tào vốn đã không thể hình thành sức chống cự cũng trở nên vô cùng yếu ớt, thế nhưng cũng vì vậy mà Chu Linh đã tránh được một kiếp, không gặp phải một gã tướng lãnh nghiêm nghị, toàn thân sát khí tiến tới ngay sau đó.
Sau hừng đông, quân Hứa, Tào, sau một đêm làm ầm ĩ đều yên tĩnh trở lại.