“Lo lắng?” Trương Cáp nhìn dáng tươi cười của Cao Thuận, biểu lộ trở nên nghiêm túc lên, hắn ở cùng Cao Thuận một thời gian cũng không ngắn, đương nhiên hắn biết rõ Cao Thuận không phải là loại người bắn tên mà không ngắm. Nếu như Cao Thuận đã hỏi như vậy, chứng tỏ trong chuyện này có vấn đề.
“Tướng quân, ý của ngươi nói là đại quân do Chu Linh cùng Mao Giới chỉ huy, cũng không phải chủ lực của quân Tào?” Trương Cáp nghĩ một lát, hắn lại nhìn Cao Thuận hỏi.
“Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy, chúng ta là một trong chủ lực của chúa công, thế nhưng căn cứ vào tình hình chiến đấu hôm nay mà suy sét thì thấy những binh lính quân Tào vây quanh chúng ta chẳng qua là một đám tạp binh được Tào Tháo phái ra!” Cao Thuận đáp.
“Tạp binh?” Trương Cáp cười gượng gạo. Nhìn từ tình hình chiến trường, những Tào binh kia cũng không quá tệ, ít nhất, không quá chênh lệch so với quân chính quy dưới trướng Viên Thiệu ngày xưa, cũng chính bởi vì điều này, hắn mới không có chú ý tới thắng lợi quá dễ dàng, hắn chỉ cảm thấy vô cùng đắc ý. Không thể tưởng được đám binh sĩ này trong mắt của Cao Thuận rõ ràng đã thành ” tạp binh”. Xem ra vị chủ tướng này của mình có yêu cầu còn cao hơn so với bình thường.
“Chủ lực chính thức của Tào Tháo nhất định đang chờ viện binh của chúa công, lần này ngược lại chúng ta có một chút phiền toái!” Cao Thuận còn nói thêm.
“Chúa công từ trước đến nay đều mưu tính trước rồi sau đó mới hành động, hơn nữa, với năng lực của chúa công cùng các vị tướng quân, chắc hẳn không thể trúng cạm bẫy của Tào Tháo. Hơn nữa, nói không chừng chủ lực quân Tào đều đang ở trong quân doanh ngăn chặn đường lui của chúng ta, bảo hộ Tào Tháo” Trương Cáp nói.
“Có lẽ vậy! Thế nhưng Tào Tháo luôn luôn là đối thủ mà chúa công tôn sùng ca ngợi nhất. Với năng lực của mình, nếu như chúa công còn quá tự tin, nói không chừng sẽ gánh chịu thiệt thòi!” Cao Thuận nói.
“Ha ha, tướng quân, xem ra tướng quân đã quá lo lắng. Với hiểu biết của mạt tướng đối với chúa công, mặc dù chúa công có thể rơi vào nguy hiểm, bên người cũng có ba nghìn tinh nhuệ kỵ binh bảo vệ, hơn nữa, không xa còn có hơn mười vạn đại quân theo sát phía sau. Trong thiên hạ, người hành quân chiến tranh thận trọng nhất cũng không ai qua được chúa công. Lần này cho dù chúa công trúng gian kế của Tào Tháo, với khả năng và binh lực chúa công mang đến, Tào Tháo cũng đừng mơ tưởng vây khốn chúa công!” Trương Cáp cười nói.
“Ừ! Ngươi nói không sai!” Cao Thuận rốt cục nhẹ gật đầu, nói: “Như vậy, chúng ta. . .”
“Giết …!”
“Xông lên !”
“YAA.A.A… . .”
“Ầm ầm. . .”
“Xảy ra chuyện gì ?” Trương Cáp lập tức chạy ra ngoài đại trướng, đưa mắt nhìn về phía âm thanh truyền tới từ phía xa xa.
“Tướng quân, đường lui của chúng ta, đại doanh quân Tào đã xảy ra hoả hoạn rồi! Chính là doanh trại treo đại kỳ Tào Tháo!”
Lúc này không nói đến khi đối mặt với tình huống xảy ra bất ngờ, Cao Thuận cùng Trương Cáp xử trí như thế nào, đường lui của bọn hắn, chính là doanh trại treo đại kỳ chữ “Tào”, lúc này đã lâm vào trong một biển lửa.
Nhưng mà đội quân tập kích vào đại doanh này lại không có biểu hiện vui sướng của tập kích thành công.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản:
Không có một người nào!
Toàn bộ trong quân doanh, không có một người, những trạm gác kia đều là người rơm!
“Trúng kế!” Tướng lãnh binh thường nếu gặp phải tình huống này, đều thất kinh, thế nhưng tướng lãnh chỉ huy đại quân tập kích cũng rất trấn định, không, phải nói là phi thường trấn định.
“Xông vào trong!” Người tướng lãnh này ước chừng hơn ba mươi tuổi, gần bốn mươi, để râu ria, cả người ngoại trừ việc không ngừng mà tản ra khí tức kiên cường, sắc mặt trầm tĩnh như thường cũng khiến cho thủ hạ rất nhanh chóng trấn định lại.
“Tướng quân, xông vào trong thì chẳng phải chúng ta sẽ lâm vào trong vòng vây của quân Tào sao?” Bên cạnh có phó tướng hỏi như thế.
“Quân Tào đã ngờ chúng ta đến, khẳng định chúng còn có an bài ở phía sau chúng ta. Lúc này chúng ta quay đầu lại, nhất định sẽ bị quân địch tấn công phủ đầu. Lúc này, chỉ có thể vào trong, hội hợp cùng Cao Thuận tướng quân!”
“Mạt tướng tuân mệnh!” Tên phó tướng không tiếp tục hỏi lung tung, hắn lập tức đi truyền lệnh.
“Ha ha ha, Mỗ gia ở chỗ này đợi đã lâu, tặc tướng chạy đâu, thử xem đại đao của Mỗ gia!” Ngay khi tên phó tướng muốn đi truyền lệnh, quân Tào xuất hiện, một gã Đại tướng mặc giáp vàng phát hiện bọn hắn, vung vẩy đại đao, lao thẳng đến.
“Hoắc Tướng quân, ngươi đi truyền lệnh, ta cản phía sau!” chủ tướng quân tập kích bình tĩnh nói với phó tướng.
“Vâng!” Phó tướng lập tức vào trong phóng đi.
“Tiếp đao!” Đại tướng giáp vàng bên phía Quân Tào xông lại rất nhanh, đại đao mang theo một khí thế không ai bì nổi bổ về phía chủ tướng bổ quân tập kích.
“. . .” Chưa có âm thanh vọng lại.
Trường thương như là tước chim bay tán loạn, ảo ảnh trùng trùng điệp điệp, cứ như vậy lao thẳng tới, đánh thẳng tới chỗ viên Đại tướng giáp vàng.
“Thương pháp hay” Chỉ kịp kêu lên một tiếng này, viên Đại tướng giáp vàng không thể không thu liễm, tập trung tư tưởng suy nghĩ biện pháp đối phó đối thủ trước mặt này.
Thương nhanh, đao mãnh liệt!
Một mực đợi đến lúc quân tập kích đều bình yên rời khỏi quân doanh này, hơn nữa còn bắt đầu hội hợp cùng quân đội do Trương Cáp suất lĩnh, đao thương mới tách nhau ra, đương nhiên, thương rời đi trước.
“Ngươi là Trương Tú?” Đại tướng giáp vàng chợt quát lên: “Bổn tướng Hạ Hầu Đôn, có gan lưu lại đánh một trận cùng ta!”
“Thục trung Trương Nhiệm, sau này còn gặp lại!” Giọng nói vẫn bình tĩnh như trước.
“Thục trung Trương Nhiệm?” Hạ Hầu Đôn nhìn bóng dáng đối phương đi xa, cúi đầu lo nghĩ, hắn thì thào “Chưa nghe nói qua!”
Thế nhưng trong lòng của hắn lại thoáng cảm thấy đôi chút bất an.