“Ha ha, Tang tướng quân chớ trách, kỳ thật, căn cứ vào lời tướng quân vừa mới nói, biện pháp đã nằm ngay ở trong đó. . .” Trình Dục dừng một chút rồi hắn lại nói tiếp: “Tang tướng quân, Cao Thuận làm chủ tướng, sẽ phụ trách toàn quân, như vậy nếu một bộ phận binh mã của hắn đã qua sông, tướng quân cho rằng hắn sẽ làm như thế nào?”
“Một bộ phận?” Tang Bá suy nghĩ một chút, nói: “Sẽ không đâu!”
“Không thể? Cái gì không thể?” Đến phiên Trình Dục không hiểu.
“Từ sau khi tại hạ giao chiến cùng Cao Thuận lần trước, tại hạ đã từng điều tra về hắn và tướng lãnh dưới tay hắn. Chính bản thân Cao Thuận thì không cần phải nói. Trương Tú chính là hàng tướng Tây Lương, từ sau khi quy hàng Hứa Thành, mặc dù được trọng dụng, thế nhưng bởi vì thúc phụ Trương Tế đã từng sắp đặt mưu kế mưu hại Hứa Thành, cho nên, hắn bình thường đều cẩn thận làm người, chỉ sợ Hứa Thành mượn cớ lấy tính mệnh của hắn. Tuy Trương Tú dũng mãnh vô địch, nhưng tính tình cẩn thận chặt chẽ, cực kỳ nghe theo mệnh lệnh Cao Thuận, cho nên hắn không thể một mình tự ý xuất binh! Người kia là Trương Cáp, từng là danh tướng Hà Bắc, tuy đành phải ở dưới Cao Thuận, kỳ tài của người này tuyệt đối không thể phủ nhận. Nghe nói ngay cả Hứa Thành cũng cực kỳ coi trọng hắn, hắn tự nhiên cũng sẽ không phạm sai lầm một mình xuất binh” Tang Bá lắc đầu nói.
“Ha ha, tướng quân, ngươi sai rồi!” Trình Dục nghe xong Tang Bá miêu tả, hắn đã lên tiếng nói như thế.
“Mời tiên sinh chỉ điểm!” Tang Bá lại chắp tay, chứng kiến thần thái tự tin của Trình Dục, hắn cảm giác rất khó chịu, luôn muốn đánh một quyền vào gương mặt đó, nhìn xem có thể khiến gương mặt đó nở hoa hay không!
“Trương Tú nghe theo mệnh lệnh của Cao Thuận, là vì hắn sợ Hứa Thành thừa cơ đoạt tánh mạng của hắn, người này đương nhiên là khó có thể dụ dỗ, thế nhưng Trương Cáp thì lại khác!” Trình Dục hơi ngẩng đầu, nói: “Tướng quân có nghe nói chuyện Cao Lãm và Từ Hoảng đại chiến Tây Xuyên!”
“Cái này tự nhiên!” Tang Bá đáp.
“Cao Lãm cùng Trương Cáp, đều là danh tướng Hà Bắc, nổi danh hiện nay, lúc này thanh danh Cao Lãm đang lên cao, Trương Cáp sẽ không đỏ mắt sao?” Trình Dục nhìn quanh mọi người ở đây rồi hắn lại nhìn Tang Bá hỏi.
“Thế nhưng hắn cuối cùng vẫn là người lãnh binh nhiều năm. . .” Tang Bá không quá đồng ý với quan điểm của Trình Dục, đỏ mắt thì thế nào? Chỉ riêng điều này có thể xác định hắn xuất binh sao? Quân Hứa Thành quân kỷ như sơn, cái này thì có người nào mà không biết?
“Tướng quân cũng biết, Trương Cáp ‘ lãnh binh ‘ nhiều năm!” Trình Dục đặc biệt tại nhấn vào hai từ “Lãnh binh”, “Thân là tướng lãnh, ‘ lãnh binh ‘ cũng không phải là cái gì đó quá quan trọng! Quan trọng là … ‘ chiến công “. Khi Trương Cáp hắn còn dưới trướng Viên Thiệu, Trương Cáp còn kém hơn hai người Nhan Lương, Văn Sửu được Viên Thiệu coi trọng, lại so không bằng với Cao Lãm có xuất thân là người hầu cận của Viên Thiệu, cho nên đến hiện tại hắn cũng không có danh tiếng gì, chỉ có cái gọi là ‘ lãnh binh ‘ nhiều năm mà thôi!”
“Ý của tiên sinh là. .” Tang Bá thầm hiểu ra, điều này giống như đã tìm được rồi!
“Hay quá, hay quá!” Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tào Tháo đã lập tức vỗ tay cười to.
“Chúa công, cho dù Trương Cáp muốn lập chiến công, hắn cũng phải đề phòng quân lệnh quân Hứa Thành nghiêm ngặt! Hắn không có mệnh lệnh của Cao Thuận, hắn dám qua sông sao?” Nhạc Tiến lại không đồng ý với quan điểm của Trình Dục.
“Cái gọi là ‘ tướng ở bên ngoài, quân mệnh có chỗ không theo! ‘ kẻ làm tướng, vốn phải nắm chắc thời cơ, Trương Cáp vốn là danh tướng Hà Bắc, sao hắn lại không có đôi chút kiêu ngạo? Chỉ cần Tuyên Cao giả bại như vậy vài lần, làm cho giống thật một ít, đảm bảo Trương Cáp trúng kế! Kế này của Trọng Đức xác thực hay lắm!” Tào Tháo cười nói.
“Chúa công, kế này của Trọng Đức xác thực đánh vào nhược điểm của Trương Cáp, thế nhưng ty chức cho rằng vẫn cần cải biến một điểm!” Mãn sủng còn nói thêm.
“Bá Ninh mời nói!” Trình Dục làm một tư thế “Mời”.
“Tang Bá tướng quân không nên giả bại mà phải ‘ thực ‘ bại!” Mãn Sủng nói.
“Ừ! . . .” Trình Dục nghĩ một lát rồi hắn bắt đầu gật đầu, nói: “Đúng vậy, không thể giả bại, phải thực sự bại! Giả dối cuối cùng vẫn là giả dối, người sáng suốt nói không chừng vẫn có thể nhìn ra mánh khóe, mà Trương Cáp thì là người có bản lãnh, sáng suốt, cho nên cần phải thực sự bại, đây mới là mấu chốt!”
“Tốt!” Tào Tháo nghe xong hai mưu sĩ nói, hắn vỗ án, quay người nhìn Tang Bá, hỏi: “Tuyên Cao, cần ngươi đi đại bại mấy trận, ngươi nguyện ý sao?”
“Mạt tướng tuân mệnh!” Tang Bá chắp tay, cảm thấy buồn rầu không thôi, lại phải đi bại trận! Vì sao người bị thương luôn là ta? Bị người khác đánh bại còn chưa tính, không thể tưởng được người một nhà cũng muốn tính toán bản thân hắn, thật sự cực kỳ khó chịu, hơn nữa, thua ở ai không thua, hết lần này tới lần khác hắn cứ phải thua ở trong tay Trương Cáp, chính bản thân hắn không quá chênh lệch so với gã đó! Dựa vào cái gì? Cho dù hắn thất bại trong tay Cao Thuận, thua ở trong tay Trương Tú cũng có thể tiếp nhận được! Sao cứ lại phải thua ở trong tay Trương Cáp? Ai, mệnh khổ!
Mấy ngày sau!
Tang Bá bị Trương Cáp đuổi đến mức bỏ chạy thục mạng!
Đây không phải diễn kịch! Tuyệt đối không phải!
Không có gì để nói, cho dù Tang Bá muốn diễn, Trương Cáp cũng sẽ không đồng ý. Theo như lời Tang Bá tự nói với mình: tiểu tử kia đùa lại thành thật!
Vốn dựa theo Tào Tháo phân phó, Tang Bá chỉ đi dụ địch, thuận tiện gánh chịu bị đánh bại thật sự mấy trận, bởi vì đám người Tào Tháo lo lắng chỉ có một trận binh bại thì không thể dẫn xuất Trương Cáp.
Nhiệm vụ này không dễ dàng!
Trá bại! Là một nan đề tính kỹ thuật! Mà thực sự bại, trong suy nghĩ của Tang Bá, vậy càng khó làm, bởi vì hắn cho rằng Trương Cáp thật sự không có khả năng đánh bại hắn!
Thế nhưng cuối cùng, Tang Bá phát hiện ra rằng hắn vẫn xem thường vị danh tướng Hà Bắc này!
Trương Cáp vốn hạ trại ở bờ bắc Hoàng Hà, hắn ở bờ Nam Hoàng Hà! Vốn Hoàng Hà có thể là lạch trời ngăn cản quân Hứa Thành, nhất thời lại đã thành chướng ngại dụ địch.
Đối với điều này, Tang Bá khổ tâm suy nghĩ rất lâu!
Đại quân Cao Thuận không muốn qua sông, như vậy nếu hắn muốn thua ở trong tay Trương Cáp, hắn cần phải qua sông đi trêu chọc đối phương mới được, hắn hoàn toàn không tin khoảng cách một con sông lớn, chỉ cần mắng hai tiếng mà có thể dẫn dụ được Trương Cáp tiến công.
Thế nhưng rất nhanh chóng hắn không cần tức giận như vậy.
Trương Cáp đã đến, hơn nữa hắn còn đến ngay tại giữa ban ngày! Ngay khi Tang Bá hắn vẫn còn đang ngẩn người nhìn Hoàng Hà để suy nghĩ chủ ý, tên kia cứ như vậy mặt đối mặt mà lao đến. Tình cảnh lúc ấy quả thực cực kỳ rung động. Không riêng gì hắn, tất cả mọi người bên cạnh hắn cũng đều vô cùng kinh hãi, bằng không khi Trương Cáp giết tới, bọn hắn cũng sẽ không bị bại nhanh như vậy!
Tình huống lúc đó là như này: một đám người đang quan sát mặt sông Hoàng Hà, đầu lĩnh Tang Bá đang suy nghĩ chủ ý dụ địch! Lúc này, Trương Cáp cũng đi ra ngoài từ trong doanh trại ở bờ sông đối diện. Điều khác biệt chính là đi theo sau lưng tên kia không phải chỉ có mấy tùy tùng, mà là một đội quân lớn! Lúc đầu Tang Bá còn tưởng rằng Trương Cáp chỉ muốn đi huấn luyện dã ngoại cho quân đội của mình. Kết quả, hắn lập tức chứng kiến tên kia cỡi ngựa vọt tới Hoàng Hà.
Lúc ấy Tang Bá đã ngây người, thiếu chút nữa kêu lên những lời này: “Ngươi cũng không thể chết”! Thế nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến hắn vội vàng nuốt những lời này quay trở lại cổ họng.
Trương Cáp, hắn, hắn rõ ràng cỡi ngựa lao đi trên mặt sông.
Rõ ràng hắn không chìm xuống đáy sông!
Đã xong, Tang Bá lúc ấy chỉ cảm thấy trong đầu vang lên âm thanh “Ô…ô…ô…n…g” rồi lập tức choáng váng!
Tin tưởng, lúc ấy tất cả mọi người bên bọn hắn đều có cảm giác như vậy khi nhìn thấy một màn này! Tâm tư lung lay, chỉ sợ ai cũng cho rằng Trương Cáp này có thân thích quan hệ với một loài sinh vật không phải là người trong Hoàng hà!
Vì vậy,
Binh bại như núi đổ!
Lần này, Tang Bá thua còn nhanh gọn hơn so với lần trước thua ở trong tay Cao Thuận, còn dứt khoát hơn!
Sau đó Trương Cáp mạnh mẽ đuổi giết! Đại khái là bởi vì trước đó lần thứ nhất Tang Bá chạy trốn thủ đoạn có một chút không quá quang minh chính đại, cho nên, Trương Cáp đặc biệt chú ý tới hắn, truy hắn truy quả thực liền kêu một cái “Vui mừng” !
Mà Tang Bá thì sao? Bởi vì tất cả xảy ra quá đột nhiên, bên người lại không có nhiều binh lính, đương nhiên hắn không dám đấu với Trương Cáp, người mang đủ đội ngũ, hơn nữa, hắn cũng có kinh nghiệm trước kia, nếu như hắn bị bắt, liệu có ai biết Trương Cáp có chọc cho hắn hai phát hay không!
Cứ như vậy, hai nhóm người một đuổi một chạy, một mực chạy hơn mười dặm, Trương Cáp với dáng vẻ cực không tình nguyện, bội phục với tốc độ chạy trốn mà Tang Bá thể hiện sau đó hắn ngừng truy kích với thái độ oán hận, quay trở về. Lúc này đằng sau Trương Cáp cũng xuất hiện truy binh, truy binh đuổi theo gọi hắn quay về.
Rốt cục Tang Bá lại một lần nữa tìm thấy con đường sống. Tạm thời không nhắc tới chuyện này, trước tiên hãy xem tình hình bên Trương Cáp.
Trương Cáp không đuổi theo Tang Bá, trong lòng hắn cũng cảm thấy đôi chút lo sợ! Dù sao, hắn tự tiện một mình xuất binh, điều này sẽ làm hỏng cả kế hoạch của Cao Thuận. Nếu như hắn có thể bắt được Tang Bá thì còn dễ nói hơn một ít, nhưng vấn đề là hắn lại không thể bắt được. Tang Bá thật sự chạy rất nhanh, khó bắt!
Đi theo truy binh quay trở về, Trương Cáp nhìn thấy Cao Thuận ở trong đại doanh mà hắn đã nhìn thấy Tang Bá.
Quả nhiên, hai người vừa nhìn thấy mặt nhau, Cao Thuận liền nhìn hắn hỏi: “Trương tướng quân, ngươi vì sao một mình xuất binh? Ta cần một lời giải thích!”
May mắn thay trong giọng nói của Cao Thuận có vẻ như không có bao nhiêu tức giận, Trương Cáp yên tâm hơn khá nhiều, vì vậy, hắn chắp tay nhìn Cao Thuận nói: “Cao tướng quân, mạt tướng nghe binh lính thủ hạ báo cáo, nói là Tang Bá dò xét bờ sông, có khả năng đã phát hiện ra cầu treo ngầm quân ta bố trí tại trong lòng sông, cho nên, bởi vì sợ hãi Tang Bá phá hủy kế hoạch của quân ta, mạt tướng mới đột nhiên xuất binh, bất ngờ tập kích hắn, làm trái với quân kỷ, kính xin tướng quân thứ tội!”
“Là như thế vậy sao?” Cao Thuận có chút ngẩng cao đầu nhìn thoáng qua Trương Cáp, chứng kiến Trương Cáp nhẹ gật đầu, ánh mắt hắn lại cụp xuống, hắn nói tiếp: “Đã như vậy, Trương tướng quân ngươi cũng không phải phạm tội tự mình xuất binh, đợi Trương Tú tướng quân trở về, chúng ta tiếp tục thương nghị biện pháp tiếp theo nên đánh trận như thế nào”
“Đa tạ Cao tướng quân!” Trương Cáp vô cùng cao hứng, hắn vốn tưởng rằng với tính tình nóng nảy của Cao Thuận, cho dù tội chết có thể miễn, khó tránh được bị phạt, thế nhưng hắn không ngờ là Cao Thuận rõ ràng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đề cập tới vấn đề này, khiến hắn không khỏi mừng rỡ. Kỳ thật, hắn vẫn không hoàn toàn hiểu rõ quyền lực của tướng lãnh lãnh binh trong quân Hứa Thành, chỉ cần ở trong khu vực quản lý của mình, thì có thể có quyền tự mình quyết đoán, chỉ cần lý do xác đáng, có thể tự đưa ra quyết định hành động như thế nào, tuyệt đối không như tướng lãnh của các chư hầu, đại binh đối phương tiếp cận mà còn phải xin chỉ thị của chủ công mình xem có được phép xuất binh hay không! Đương nhiên cớ này của Trương Cáp cũng không đầy đủ, chẳng qua Cao Thuận biết lúc này đang là lúc dùng người, mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho hắn.
“Đúng rồi, Cao tướng quân, Trương Tú tướng quân đã làm gì?” Vừa hết lo lắng cho bản thân mình, Trương Cáp lại hỏi Trương Tú.
“Ta mệnh lệnh cho Trương Tú tướng quân mang binh đi điều tra chung quanh một lần, trước tiên cần phải xác định hoàn cảnh nơi này!” Cao Thuận đáp.
“Nếu như Tang Bá đã bại, Cao tướng quân, chúng ta sao không thừa cơ truy kích khiến cho hắn căn bản không cơ hội lại tụ họp đủ binh mã đánh một trận cùng chúng ta!” Trương Cáp lại đưa ra một đề nghị.
“Tuy lần này Tang Bá bất ngờ bị Trương tướng quân tập kích mà bại, thế nhưng nguyên khí vẫn không bị tổn thương, hơn nữa, ta cảm thấy trong chuyện này có vấn đề, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn!” Cao Thuận đáp.
“Có vấn đề gì? Hẳn là Cao tướng quân lo lắng có lừa dối trong chuyện này?” Trương Cáp hỏi.
“Đúng vậy, Tang Bá chinh chiến nhiều năm, cũng không phải là nhân vật đơn giản, lần trước hắn đã bị chúng ta đánh bại, nhất định hắn đã nghĩ kỹ biện pháp dùng để ứng phó thế cục hắn sẽ gặp phải khi chúng ta lại một lần nữa vượt qua Hoàng Hà, cho nên, ta mới bảo ngươi đình chỉ truy kích, sợ là ngươi bị hắn dẫn vào cái bẫy!” Cao Thuận nói.
“Cao tướng quân, không phải tướng quân đã quá lo lắng đấy chứ?” Trương Cáp đi về phía trước vài bước, tiến đến trước mặt Cao Thuận, nói: “Kế sách ‘ cầu treo ‘ này, chính chúng ta khi nghe nó cũng có cảm giác vô cùng bất ngờ, đến nay mạt tướng vẫn như đang ở trong giấc mộng. Tang Bá hắn sao có thể nghĩ ra? Cho dù hắn có thể đối phó với bố trí của chúng ta, chỉ sợ cũng không kịp phát động!”
“Kỳ thật, lời của Tuấn Nghĩa cũng không sai!” Cao Thuận gọi tên tự của Trương Cáp. “Chẳng qua lần này chúng ta vẫn không phải muốn tới công thành chiếm đất, cũng không phải muốn tiêu diệt Tang Bá, mệnh lệnh của chúa công đã nói rất rõ ràng là ‘ giao chiến “, chỉ là giao chiến cùng Tang Bá mà thôi, cho nên, ta mới yêu cầu chắc chắn..!”
“Mạt tướng đã hiểu rõ!” Trương Cáp nói như thế, thế nhưng trong lòng của hắn vẫn đang cảm thấy đôi chút bất mãn. Chiến tranh không phải là tiêu diệt địch nhân, cũng không phải là chiếm giữ đất đai, rõ ràng chỉ là chiến tranh, nói một cách khác chính là “Bởi vì muốn đánh trận chiến này nên đó là chiến tranh!” Đây là cái quái gì vậy? Thật đúng là làm cho người ta phiền muộn.