Lão Kohler lải nhải một hồi, mới nói:
“Ngài thám tử, dựa theo sắp xếp của ngài, tôi đã chú ý đến sự kiện những nữ công nhân dệt may nọ. Cuối cùng, vì có sự trợ giúp của cảnh sát, các cô ấy đã nổi loạn thất bại, nhưng, ha ha, người dẫn dắt họ trở thành giám sát viên của nhà máy, và một phần ba số người mất đi công việc.”
“Một số trong đó đang tích cực tìm công việc mới, một số trở thành gái đứng đường, và một số không biết đã đi đâu. Cả quận Đông đang điên đảo hỗn loạn.”
Nếu thời điểm Trung tướng Gió Lốc Zellingoes đến Backlund là loại tình hình này, thì mỗi ngày hắn đến quận Đông lặng lẽ giết đi một hai người, căn bản cũng chẳng ai phát hiện, cũng không ai chú ý được… Klein thở dài một tiếng trong lòng.
Lão Kohler lại tiếp tục kể những điều mình thấy và nghe thường ngày, bỗng nói:
“Phải rồi, đứa con gái nhỏ nhất của Liv đã mất tích.”
“Liv?” Klein xác thực mình chưa nghe cái tên này bao giờ.
Lão Kohler lúc này mới bừng tỉnh:
“Là nữ giúp việc giặt là cãi nhau với người khác mà ngài và ngài phóng viên nọ đã gặp lần trước. Cô ta lúc nào cũng ở nhà giặt giũ với hai con gái. Nhưng hôm qua, khi hai con gái của cô ấy rời nhà đi giao đồ đã ủi xong, một trong hai liền mất tích. Là đứa nhỏ hơn, thật tội nghiệp. Cô ta đã là góa phụ nhiều năm rồi, chỉ biết trông chờ vào hai đứa con, vậy mà giờ… Hầy, cảnh sát quận Đông chắc chắn sẽ chẳng chú tâm vào tìm kiếm cô bé đâu.”
Người bất hạnh thường sẽ càng hay gặp bất hạnh, vì họ không có khả năng chống lại nguy hiểm hay sự thay đổi từ môi trường… Câu này đột nhiên hiện ra trong đầu Klein.
Sau một hồi im như đá, hắn mới nói:
“Đưa tôi đến gặp họ. Tôi là một thám tử, có lẽ tôi có thể giúp tìm kiếm cô bé ấy.”
“…Họ chẳng có tiền đâu.” Lão Kohler nhắc hắn.
Klein cầm mũ và gậy batoong lên:
“Thỉnh thoảng tôi sẽ làm công việc tình nguyện.”
…
Quận Jowod, trong một căn hộ được hai vị tiểu thư thuê trọn.
Hugh bắt đầu quay lại cuộc sống săn tiền thưởng, còn Filth thì tăng tiến độ viết sách, hy vọng mau chóng tích lũy đủ tiền mua vật liệu phi phàm của “Bậc Thầy Ảo Thuật”.
Nhưng loại chuyện viết sách này, không phải cứ muốn viết thì sẽ viết ra được ngay, Filth bực bội giật tóc, quyết định ra ngoài tản bộ một lát, tìm kiếm cảm hứng.
Vừa đi được một lúc, cô nhận ra bản thân đã vô thức quay lại một địa điểm quen thuộc.
Ngay trước mặt chính là phòng khám Joseph, nơi cô từng làm việc, một phòng khám tư nhân khá lớn.
Nhìn ngó một chút, Filth nhớ tới bà lão đã dẫn dắt cô đến với thế giới siêu phàm, liền rẽ vào một con hẻm nhỏ ở bên phải, đi đường tắt đến một con phố gần đó.
Hai bên đường của con phố này đều trồng cây ngô đồng, lá rụng bay theo gió. Một địa điểm khá yên tĩnh.
Filth nhớ rõ, bà ta sống ở căn nhà số 39, lúc trước thỉnh thoảng cô lại tới đưa thuốc hoặc tiêm thuốc, hay thậm chí giúp một chút việc vặt hằng ngày.
Đã gần ba năm rồi, nơi đó hẳn sắp được thuê lần nữa, có lẽ đã đổi mấy lần khách thuê rồi… Mình vẫn nhớ rõ thời gian mình đến dọn dẹp những vật bà ấy để lại, còn phát hiện ra bao nhiêu là bút ký ghi chép về thần bí học… Filth vừa bước dưới những cây ngô đồng trụi lá, chậm rãi tiến đến căn nhà số 39.
Vì nhớ lại trải nghiệm quá khứ, cô dần dần có được chút cảm hứng sáng tác.
Đúng lúc ấy, cô trông thấy một ông lão mặc áo khoác nỉ dày, đội mũ chóp nửa cao đen, đứng trước cửa căn nhà số 39, kéo chuông cửa ba lần.
Sau vài phút, nhận thấy không ai ra mở cửa, ông lão với đôi mắt xanh thẳm lắc đầu, quay người đi, lầm bầm trong nghi hoặc:
“Vẫn không có ai…”
Ông ta chợt phát hiện ra Filth đang đứng cách đó không xa nhìn qua bên này, nên vội vàng cất bước đi qua, mỉm cười ân cần, hỏi:
“Tiểu thư xinh đẹp, cháu có sống ở gần đây không? Có biết Laubero và Aulisa không?”
Aulisa? Chẳng phải là tên của bà lão ấy sao? Gần đây vẫn chưa có ai thuê căn nhà này à? Filth cân nhắc một hồi, nói:
“Cháu không chắc bà Aulisa mà mình biết có phải người ông muốn tìm không. Bà ấy từng sống ở đây một thời gian dài, nhưng ba năm trước đã qua đời rồi ạ.”
“Ba năm trước qua đời rồi? Thế còn Laubero?” Ông lão với khóe mắt điểm vết chân chim vội vàng truy vấn.
“Chồng bà Aulisa còn mất sớm hơn bà ấy nữa ạ.” Filth thành thật trả lời.
Ông lão lập tức ngẩn ngơ, lộ ra biểu cảm bi thương.
Ông ta im lặng một hồi, mới cất tiếng:
“Cảm ơn cháu, tiểu thư tốt bụng.”
“Ta là anh trai của Laubero, đã luôn sống ở quận Gian Hải. Vì quá lâu rồi không thấy thư họ gửi đến, nên quyết định qua thăm một chuyến.”
“Cháu có thể kể cho ta nghe, đã có những chuyện gì xảy ra trong từng ấy năm không?”
Anh trai của chồng bà Aulisa… Có khi nào chính là hậu duệ của gia tộc mà bà ấy từng nói tới? Filth đột nhiên bừng tỉnh, mỉm cười đáp lại:
“Không thành vấn đề ạ.”
Cô nhanh chóng suy nghĩ xem chuyện nào nên nói, chuyện nào không nên nói.
Ông lão chỉ về phía sau, bảo:
“Nơi đó có một tiệm cà phê khá ổn.”
…
Quận Đông, trong một căn hộ cũ kỹ, Klein lại bước vào gian phòng nồng hơi ẩm nọ.
Hắn trông thấy người phụ nữ lần trước đã cãi nhau với cô gái trên phố vì khinh thường nghề nghiệp của cô ta, đang đứng trong một đống quần áo, gương mặt không ít nếp nhăn đã mất hết tinh thần, mất đi sự siêng năng lao động, mất sạch sinh khí.
Mà con gái lớn của cô, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đang ngồi bên giường giặt đồ, nức nở không ngừng:
“Tất cả là tại con, tại con không chịu trông nom em ấy cẩn thận…”
“Con không nên đưa em ấy đến ngõ vắng.”
“Em ấy còn bảo, tối nay muốn đến trường dạy miễn phí để học thêm vài từ mới nữa.”
“Tất cả là tại con, lỗi con hết…”
Người giúp việc giặt là Liv đột nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía con gái lớn, thu hồi biểu cảm đau đớn, hung dữ quát:
“Khóc cái gì mà khóc? Mau dậy giặt quần áo đi!”
“Mày muốn chết đói à? Muốn nghỉ đến trường dạy miễn phí luôn à?”
Gào thét xong, cô mới nhìn thấy Klein và lão Kohler đứng bên cửa.
“Lão Kohler… Vị này là?” Cô nghi ngờ hỏi.