May mắn là hắn có cơ sở vững chắc, vừa tiếp xúc đã nghĩ ra rất nhiều điều, nên nhanh chóng nắm giữ được.
Chạng vạng tối, hắn ngửi thấy mùi canh củ cải hầm xương mê người tỏa khắp không gian, yết hầu chuyển động lên xuống hai lần.
Hắn lại nghe thấy tiếng chuông cửa, như thế tiếng kẻng lệnh giờ cơm.
Nuốt nước miếng, Klein đến sau cánh cửa, chạm vào tay nắm.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra hình dạng của vị khách đến thăm, một người đàn ông mắt đỏ, đẹp trai anh tuấn nhưng không quá nam tính, ma cà rồng Emlyn White.
Không cần phải thúc giục gì… Một người rất giữ chữ tín… Klein mở cửa, cười nói:
“Chào buổi tối, ngài White.”
Emlyn hất cằm lên, lộ ra biểu cảm nôn nóng.
Anh ta đang định mở miệng, Klein đã đánh giá chiếc áo bào linh mục màu nâu trên người anh ta một chút, lộ ra nụ cười “Tôi hiểu rồi”, hỏi:
“Anh vừa mới từ giáo đường Bội Thu đến đây?”
Hôm qua ai mới nói sẽ kiên trì chống lại ấy nhỉ?
Emlyn lập tức không còn duy trì được phong độ quý ông nữa, cắn răng nói:
“Lão già kia, lão già kia…”
“Chết tiệt, tôi phải làm sao để trừ bỏ được cái ám thị này đây?”
Không đợi Klein trả lời, anh ta đã vỗ vỗ ngực áo, nghiêm mặt:
“Anh dẫn tôi đi gặp bệnh nhân kia đi.”
“Vì tôi còn bữa tối ngon lành đang chờ mình.”
Trong khi nói chuyện, anh ta thoáng khịt khịt mũi, như ngửi thấy mùi gì.
Klein cũng không nói thêm gì, cầm áo khoác và mũ lên, nói:
“Được rồi, tôi sẽ dẫn anh đi bây giờ.”
Sau khi đóng cửa lại, bước vài bước, Klein thận trọng hỏi:
“Anh có chứng chỉ hành nghề bác sĩ không đấy?”
Không có thì sao thuyết phục luật sư Jurgen cho phu nhân Doris uống thuốc được?
Emlyn ngước một góc chuẩn 45 độ lên trời, nói:
“Tôi không cần loại giấy đó để chứng nhận năng lực của mình.”
Trước khi Klein kịp nhíu mày, anh ta đã bồi thêm một câu:
“Nó quá đơn giản, tôi chỉ phất tay cái đã lấy được rồi.”
…Giọng điệu này, chứng tỏ anh vẫn rất tự hào vì đạt được chứng chỉ hành nghề nhỉ… Klein cười không nói gì.
Emlyn nhìn mặt đất ướt sũng phía trước, thuận miệng hỏi:
“Anh có biết tôi thích nhất điểm gì ở Backlund không?”
“Điểm gì?” Klein phụ họa theo mà chẳng lấy làm tò mò.
Emlyn cười khùng khục:
“Bầu trời âm u dai dẳng với màn sương xám dày đặc luôn che khuất ánh mặt trời, cho phép tôi ra ngoài vào ban ngày mà không cảm thấy quá khó chịu.”
“Đó là tuyệt nhất, trừ việc không khí không tốt lắm.”
Nói cách khác, ánh mặt trời thực sự có thể gây ra tổn thương nhất định cho ma cà rồng? May mà hôm qua mình đã cân nhắc đến chuyện này, cố tình không mang theo Trâm Ngực Thái Dương, nếu không chắc chẳng cách nào giao tiếp với Emlyn được… Klein tựa như vừa hiểu ra vài thứ.
Trong lúc nói chuyện, họ đã tới trước nhà Jurgen, Klein kéo chuông cửa.
Một lát sau cửa mở, phu nhân Doris xuất hiện, bà mặc khá dày dù ở trong nhà, ngạc nhiên nói:
“Ngài thám tử, tôi không ngờ cậu đến chơi đấy?”
Mèo đen Brody im hơi lặng tiếng ngồi bên cạnh, cảnh giác lườm Emlyn, hình như không có cảm tình với anh ta.
Klein chỉ ma ca rồng đứng cạnh, nói:
“Tôi mới quen một vị bác sĩ rất giỏi điều trị về các loại bệnh phổi, nên mời anh ấy tới đây để kiểm tra giúp phu nhân. Để tôi giới thiệu, đây là bác sĩ Emlyn White.”
“Thật sao? Cậu vẫn còn nhớ chuyện này à? Quả là một đứa trẻ ngoan!” Doris vui mừng mời hai người vào nhà.
Đứa trẻ… Khóe miệng Klein hơi động đậy, nhưng không hề nói gì.
Vừa đi đến phòng khách, Emlyn vừa hạ giọng nói với hắn:
“Vấn đề của bệnh nhân này không còn cách giải quyết nữa rồi. Bà ấy lớn tuổi, thân thể lại khá yếu.”
“Dù tôi có kê thuốc, bà ấy cũng chỉ sống được nhiều nhất là qua mùa đông này, ba đến năm năm nữa sẽ mất.”
“Trừ phi được uống loại ma dược bất lão trong truyền thuyết hoặc vật tương tự mới cứu được. Hay biến bà ấy thành Huyết tộc thì sao? Nhưng ở tuổi này, thân thể đã không còn chịu đựng được thay đổi của đặc tính phi phàm. Hơn nữa cha mẹ tôi cũng chẳng còn đặc tính dư thừa.”
Không còn cách nào giải quyết… Klein giật mình, vô thanh thở dài.
Hắn nói với Emlyn:
“Cứ điều chế thuốc cho phu nhân trước đã, qua mùa đông này chúng ta tính tiếp.”
“Được, tôi có đem theo một loại thuốc đã điều chế sẵn, phù hợp với kiểu tình huống này.” Emlyn không khách khí ngồi xuống sofa.
Đúng lúc ấy, luật sư Jurgen vừa cởi tạp dề đi từ phòng bếp ra, hỏi mục đích chuyến viếng thăm của Klein.
“Bác sĩ White, anh thấy sao về bệnh phổi của bà nội tôi?” Jurgen hỏi rất nghiêm túc.
Emlyn hiển nhiên rất có kinh nghiệm trong tình trạng như này, đầu tiên là giải thích một tràng về bệnh phổi, làm choáng Jurgen, sau mới nói:
“Giờ điều bà ấy cần nhất là không khí tốt và ấm áp, đây là lời khuyên chân thành của tôi.”
“Ngoài ra, tôi có một loại thuốc đặc biệt, có thể dùng thử miễn phí.”
Anh ta vừa nói, vừa lấy ra một tờ giấy chứng nhận hành nghề bác sĩ nội khoa và một cái bình kim loại nhỏ.
“Có bị tác dụng phụ không?” Jurgen cẩn trọng hỏi.
“Không, vấn đề duy nhất là nó không thể trị được tận gốc rễ vấn đề, chỉ chữa trị tạm thời thôi.” Emlyn dùng thái độ cực kỳ chuyên nghiệp đáp. “Nếu không phải thám tử Moriarty nhờ, tôi sẽ không dễ dàng cho dùng thử đâu.”
“Có lẽ tôi có thể thử một lần? Khụ…” Phu nhân Doris chen vào.
Jurgen nhìn Klein một chút, hắn trước đó đã xem bói ra kết quả, gật đầu khẳng định.
“Được rồi.” Jurgen cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Anh ta cảnh giác nhìn phu nhân Doris uống bình thuốc kia, cẩn thận quan sát phản ứng của bà.
Phu nhân Doris thoạt đầu có vẻ không thay đổi gì, nhưng sau đó dần cảm thấy hô hấp trở nên thoải mái hơn một chút.
Bà đứng lên, khom lưng ôm mèo, mừng rỡ nói:
“Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!”
Thấy cảnh này, một Jurgen nhất nhất nghiêm túc chẳng cười bao giờ, hơi nhếch khóe miệng lên.
Nhưng Klein thì lại nghĩ:
Ba đến năm năm.
Hắn mím môi cười gượng, thở dài:
Đây cũng được coi là một loại biểu diễn ma thuật, nhỉ. Sử dụng năng lực phi phàm để tạo nên một kết quả hư giả, khiến khán giả vui vẻ hạnh phúc…