“Một số giải thích, có một thuyết cho rằng ý thức của tất cả mọi người đều liên thông tại tầng thấp nhất, là một thể, và những vết tích, đặc điểm được để lại tại thể này sẽ ảnh hưởng tới ý thức độc lập của họ.”
“So sánh ra, tầng ý thức thấp nhất giống như một đại dương vô tận. Mỗi ý thức độc nhất của chúng ta sẽ là những hòn đảo tọa trị trên đại dương bao la ấy, và có thể chia thành hai bộ phận. Một phần được ẩn giấu dưới mặt nước, tiềm thức với số lượng và kích thước rất lớn; phần kia lộ trên mặt nước, ý thức tầng ngoài thường có thể bị phát hiện ra.”
“Đây chính là sơ sở lý luận tâm lý học của trường phái Bộ phận.”
Audrey nhìn Susie một chút, xoa xoa lông cổ nó, nói:
“Thế nên, chúng ta có thể lợi dụng sự liên thông của đại dương, gây ảnh hưởng đến ý thức của người khác, đạt được-đạt được mục đích trị liệu một vài loại bệnh tinh thần?”
Đây chính là nền tảng thần bí cũng như năng lực phi phàm của “Bác Sĩ Tâm Lý”? Nhưng nghe có vẻ không đủ, còn thiếu gì đó. Ví dụ như, bầu trời phía trên đỉnh đầu, bầu trời bao phủ hết tất thảy? Audrey tuy biểu cảm rất ngây thơ nhưng thực chất đang hiếu kỳ nghĩ ngợi.
“Tiểu thư rất có thiên phú ở lĩnh vực này!” Islant vừa kinh ngạc vừa vui mừng khen ngợi, “Nhưng chúng ta chỉ có thể ảnh hưởng tới khu vực viền xung quanh đại dương, thông qua nó ảnh hưởng đến những người ở gần. Nếu tùy tiện xâm nhập, thăm dò vùng viễn dương, sẽ rất dễ dẫn tới đánh mất bản thân.”
Cô ta ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường chi tiết và phức tạp, mỉm cười nói:
“Hết giờ rồi, chương trình học hôm nay đến đây là kết thúc. Tiểu thư Audrey, nếu người cảm thấy hứng thú với trường phái tâm lý học này, chúng ta có thể nói chuyện tiếp vào lần sau.”
“Được rồi.” Audrey đứng dậy hành lễ.
Trong lúc đưa mắt nhìn đối phương rời đi, nàng gật đầu trong suy tư:
Nữ sĩ Islant không có vẻ giống với “Bác Sĩ Tâm Lý”, nhiều nhất cũng chỉ như mình, một “Người Đọc Tâm”…
Điều cô ta giảng vừa rồi chính là cơ sở lý luận của hội Tâm Lý Luyện Kim?
Họ quả là kiên nhẫn. Tại sao họ chưa tuyển ta vào làm hội viên mới chứ…
Audrey suy nghĩ linh tinh, Susie bên cạnh thì vui vẻ nói:
“Audrey, tôi có cảm giác cô ta giống với kiểu người như chúng ta. Không, ý tôi là giống với kiểu chó. Không, cũng không phải… Gâu!”
Susie, chú chó chỉ mới nắm giữ ngôn ngữ loài người ở mức độ cơ bản, sa vào hỗn loạn, không thể tìm được chính xác từ ngữ để diễn tả cảm giác thực của mình.
…
Quận Đại Kiều Nam, phố Hoa Nguyệt Quý, bên ngoài giáo đường Bội Thu.
Klein diện trang phục bình thường, ngẩng đầu nhìn lên Thánh Huy Sinh Mệnh trên tường ngoài, bước lên bậc thang, đi qua cổng chính.
Điều đầu tiên hắn muốn làm là xác nhận lại tình hình.
Chỉ có thế biểu diễn mới càng tốt, sử dụng kỹ xảo cứu thoát Emlyn White ra mà không bị nghi ngờ. Tiếp theo, dùng thân phận thám tử để cung cấp manh mối, nhận sự cảm tạ từ gia đình White, được khán giả tán thưởng.
Đây sẽ là một buổi biểu diễn hấp dẫn.
Giáo đường Bội Thu không quá rộng lớn, chỉ có một đại sảnh để cầu nguyện. Klein tìm một chỗ ngồi sát bên hành lang, bỏ mũ xuống.
Giám mục Otlowski đang giảng đạo, chiều cao vượt quá 2,2 mét và thân hình vạm vỡ không thể bị che giấu bởi trang phục linh mục rộng mang lại cảm giác vô cùng áp bức.
Tuy nhiên, biểu cảm của ông lại cực kỳ dịu dàng, đong đầy sự cảm kích và lòng biết ơn đối với sự sống.
Trước mặt kiểu “linh mục” này, không một ai dám làm ồn. Lượng tín đồ không quá lớn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại làm vài động tác cầu nguyện đặc biệt của Giáo hội Mẫu Thần Đại Địa.
Klein quan sát cẩn thận, kiên nhẫn chờ đợi, không hề nóng vội.
Khi bài giảng đạo kết thúc, hắn cầm gậy batoong lên, chuẩn bị đứng dậy tiến hành kế hoạch sẵn có.
Đúng lúc ấy, một người đàn ông mặc áo choàng linh mục của Giáo hội Mẫu Thần Đại Địa bước vào từ cánh cửa nơi gian phòng đằng sau giáo đường.
Anh ta chừng hai tám, hai chín tuổi, có mái tóc đen và đôi mắt đỏ, sống mũi cao, bờ môi mỏng, trông anh tuấn đẹp trai nhưng không quá nam tính, không ai khác chính là Emlyn White.
Klein há miệng ra một chút, gần như không khép lại nổi.
Đáng lẽ tên này đang bị giam dưới hầm mới đúng chứ?
Chẳng phải hắn một mực to mồm cương quyết duy trì tín niệm, không muốn thuận theo ý tưởng của giám mục Otlowski sao?
Emlyn White đang cầm thánh vật của lễ ban thánh thể đi trao cho từng tín đồ, cuối cùng dừng lại trước mặt Klein.
Klein suy nghĩ thật nhanh, lập tức hạ thấp giọng:
“Anh là Emlyn White? Cha mẹ anh ủy thác cho bằng hữu tôi đến tìm kiếm anh.”
“Tại sao anh lại ở đây? Anh gặp phải chuyện gì? Có cần hỗ trợ không?”
Emlyn White trông như chẳng còn vẻ cao ngạo thường có, chỉ nói với một nụ cười gần như sắp khóc:
“Không cần, tôi sẽ về nhà sớm thôi.”
Anh ta mím chặt môi, lắc đầu, cố rặn ra một nụ cười, nói:
“Tôi đã là tín đồ của Mẫu Thần Đại Địa, không, một giám mục.”
Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Klein. Hắn nhất thời không biết hồi đáp thế nào, chỉ có thể liên thanh kêu gào trong đầu:
“Này này, lần trước ở giáo đường Bội Thu, anh đã vô cùng cương quyết về tín ngưỡng Mặt Trăng của mình, tuyệt đối không chuyển qua tôn thờ Mẫu Thần Đại Địa rồi cơ mà. Giờ còn chưa được bao lâu, sao đã chịu khuất phục rồi?”
“Thế này không phải nhanh quá rồi sao?”
“Lòng kiên nhẫn của anh đâu? Liêm sỉ của anh đi đâu cả rồi?”
“Tôi đã phải chuẩn bị cho buổi biểu diễn rất cẩn thận tỉ mỉ, vậy mà còn chưa bắt đầu đã bị ép kết thúc rồi…”
“Đ-Đây, đâu phải lẽ thường!”
Klein há miệng, chợt nhận ra chỗ không ổn:
Tại sao Emlyn White lại thông báo cho mình về việc thay đổi tín ngưỡng?
Mình chỉ là một thám tử đi ngang qua tình cờ phát hiện ra anh ta thôi mà…
Anh ta mong mình sẽ truyền lời cho cha mẹ sao?
Hay còn ẩn ý gì khác?
Trong khi Klein đang suy đoán, Emlyn White đã gỡ bỏ mối lo, cười đắc ý:
“Ngài thám tử, không cần phải diễn kịch đâu.”
“Hay tôi nên gọi anh là chủ nhân mới của Chìa Khóa Vạn Năng?”
“Hê hê, đối với một Huyết tộc cao quý, mỗi người đều có một mùi vị và loại máu khác biệt. Kể cả tôi có bị giam giữ dưới tầng hầm, cũng có thể ngửi thấy. Tôi đã nhớ được mùi vị của anh rồi.”