Cho nên, ông cho rằng đó là kẻ thần bí cố ý làm vậy, mặc dù tạm thời không biết mục đích thực sự của đối phương, nhưng tất nhiên phía sau còn có thủ đoạn tương ứng, sẽ không bị thanh trừ đơn giản như vậy.
Sau khi vận dụng năng lực của “Kẻ Săn Ma” vẫn không phát hiện được dị thường, ông cố ý giả bộ bản thân không biết gì, liền đuổi Dereck Berg về nhà, nhưng lại âm thầm phái người theo dõi chặt chẽ.
Việc này hoàn toàn khác biệt so với biện pháp giam giữ để kiểm tra xử lý, đây là điều mà Colin không thể không thay đổi.
Bóng đen không ngừng lay động, đáp:
“Sau khi hắn vào phòng, ngồi bên giường, lẩm bẩm thì thầm một mình một lúc, vì sợ bị kẻ thần bí kia phát hiện, tôi không dám tới quá gần, nên không nghe rõ cụ thể hắn nói gì, nhưng có thể xác nhận đây là biển hiện bất thường. Thì thầm xong, Dereck tựa hồ trở nên mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ say, nhưng ngủ không bao lâu thì hắn đột nhiên tỉnh lại, tiến hành một nghi thức, tôi nghi lúc này hắn không tỉnh táo mà ở trong trạng thái bị kẻ thần bí kia khống chế. Đúng rồi! Nghi thức kia có nguyên tố mật khế!”
Colin trầm tư suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Quả nhiên… có lẽ hắn thông qua loại phương pháp này để liên hệ với bản thể. Mục đích cuối cùng của hắn là gì? Tại sao hắn phải yên lặng ẩn nhẫn ở dưới đáy tháp tròn bốn mươi hai năm?”
Bóng đen không trả lời vấn đề này mà tiếp tục nói:
“Sau nghi thức, Dereck không có biểu hiện gì khác thường. Chuyện này có cần phải xử lý ngay lập tức không? Nếu như bản thể của kẻ thần bí kia tới, chúng ta chưa chắc có thể đối phó được.”
Thủ lĩnh của “Đoàn nghị sự sáu người” trầm mặc vài giây rồi nói:
“Tiếp tục quan sát. Kẻ thần bí kia tạm thời cũng không hoàn toàn biểu hiện ra ác ý, phản ứng của chúng ta cũng không thể quá mức kịch liệt. Hầy, ngươi còn nhớ rõ lời tiên đoán đó không? Sắp tới lúc tai họa giáng xuống rồi… Chúng ta thăm dò được càng ngày càng xa, tìm được những di tích cổ quái càng ngày càng nhiều, thu được những sự vật càng ngày càng nguy hiểm…”
“Xin tuân theo ý chỉ của ngài, ngài thủ lĩnh”. Bóng đen chậm rãi rút về mặt đất rồi biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này, tại nhà Berg, Dereck đột nhiên ho khan dữ dội, ho đến mức tim như muốn vỡ ra.
Khụ, khụ, khụ!
Cậu nằm rạp xuống, ho không ngừng, cho tới khi yết hầu ngứa ran, ho ra một vật!
Toẹt, một vật hơi mờ bắn ra từ trong cổ họng cậu, rơi trên mặt đất. Là một con trùng nhỏ cỡ đầu ngón tay.
Trên người nó có vài chỗ trong suốt, tạo thành những vòng tròn.
Dereck đã từng nhìn thấy thứ tương tự khi ở dưới đáy tháp tròn, nhờ vào đó có thể khẳng định mình đã hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của Amon.
Cậu cúi người nhặt con trùng hơi mờ lên, rốt cục đếm được trên người nó có mười hai vòng tròn.
Nó có tác dụng gì? Nó có thể làm gì? Nó hình như đã chết… Dereck rơi vào trầm tư.
…
Phía Bắc vương quốc Ruen, quận Lẫm Đông.
Một tòa giáo đường màu đen, đỉnh nhọn theo kiến trúc Gothic, đứng sừng sững ở trong núi tràn ngập tuyết trắng, chiếm diện tích cực lớn.
Phía trước nó là một vách núi, xung quanh màu trắng mênh mông không có chút âm thanh nào. Đây là giáo đường Thanh Bình, tổng bộ của Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối, còn được biết tới là Thánh Đường.
Leonard Mitchell với mái tóc đen và đôi mắt xanh lục, trên người mặc chiếc áo gió màu đen, đeo găng tay đỏ đi ra khỏi gian phòng của mình.
Anh ta đã thăng cấp thành công, cũng đã ổn định được bản thân, nhưng vẫn chưa được trao cơ hội tham gia vào một chiến dịch nào, cũng như vài chương trình luyện tập và thần bí học.
Vòng qua chỗ ngoặt, Leonard nhìn thấy cầu thang đi thông xuống phía dưới, nhìn thấy đội trưởng Dunn Smith mặc quần áo gió màu đen cùng đôi mắt xám sâu thẳm, Klein Moretti với khí chất trí thức đứng đó, mỉm cười chờ đợi.
Anh takhẽ ngẩng đầu, thầm thở dài, nói:
“Trí nhớ của tôi cũng dần trở nên kém hơn rồi.”
“Tôi hoàn toàn quên rằng các anh đã mất…”
Leonard thu hồi ánh mắt, men theo bậc thang đi xuống, tới tầng thứ nhất của giáo đường, gõ cửa rồi đi vào trong một gian phòng không lớn.
Trong phòng bày biện những chiếc ghế dựa, vài người thuộc đội Kẻ Gác Đêm mang găng tay đỏ ngồi rải rác.
Leonard tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, cùng vài người bạn quen biết mỉm cười nói chuyện.
Một lúc sau, chấp sự cấp cao Crestet Cesma đi vào, cổ áo dựng thẳng che khuất cằm và miệng, ngồi xuống vị trí trên cùng, đối diện với mọi người nói:
“Chương trình học hôm nay sẽ cho mọi người biết về thứ cần phải chú ý.”
“Bản thân là người của đội ‘Găng Tay Đỏ’, các người phải qua lại những nơi nguy hiểm, có khả năng phải gặp Người Phi Phàm ở danh sách cao.”
“Nếu như bọn họ rõ ràng có ác ý, muốn giết các người, thì việc duy nhất các người có thể làm là lưu lại những dấu vết kín đáo để cho người điều tra đến sau có thể tìm được manh mối tương ứng. Biện pháp cụ thể bao gồm…”
“Nhưng nhiều khi những Người Phi Phàm ở danh sách cao kia không nhất định sẽ ra tay trực tiếp, mà sẽ dựa vào vài nhân tố khác để lợi dụng các người.”
“Các người phải cực kỳ cảnh giác, không thể để bị lừa, ở đây chúng ta đã tổng kết ra mấy loại tình huống.”
Leonard ngồi nghe ở phía sau mỉm cười, anh ta rất chăm chú vì đối tượng mình muốn báo thù chính là một Người Phi Phàm ở danh sách cao.
Chấp sự cấp cao Cesma dừng lại hai giây rồi nói tiếp:
“Tình huống thứ nhất, Người Phi Phàm ở danh sách cao sẽ ngụy trang thành một tồn tại bí ẩn, dùng sự hứa hẹn và hy vọng lừa gạt các người tụng niệm những gì hắn kể cho các người.”
“Tình huống thứ hai, có Người Phi Phàm ở danh sách có thể đang ở trong tình trạng bị phong ấn, chúng sẽ đóng giả làm vật phẩm thần kỳ có thể thỏa mãn nguyện vọng của các người rồi hướng dẫn các người giúp chúng thoát khốn, ví dụ như Đèn Thần có thể thỏa mãn ba điều ước, hay Ao Nước Ước Nguyện.”
“Tình huống thứ ba, có ma dược của Danh sách cao nào đó gọi là “Ký Sinh Trùng”, bọn chúng thường nói là bản thân mình đã mất đi cơ thể, chỉ có thể cùng linh thể của vật chủ cùng tồn tại, chỉ có thể dựa dẫm vào vật chủ, không thể làm thương tổn đến vật chủ, sau đó truyền cho kẻ đó tri thức, phương pháp điều chế ma dược cùng các loại lợi ích, hy vọng kẻ đó sẽ mạnh lên, giúp hắn tái tạo cơ thể hoặc báo thù.”
“Mà thực tế là, Người Phi Phàm bị ký sinh sẽ chỉ trở thành chất dinh dưỡng của bọn chúng, giúp chúng kéo dài sinh mạng và trạng thái.”
Nghe tới đây, nụ cười của Leonard dần dần biến mất.