“Không sai!” Gia Cát Lượng vung tay lên, nói: “Hắn tuyệt đối sẽ đánh Kinh Châu!”
“Giang Đông vừa mới trải qua một đại chiến, tổn thất cực lớn, cho dù Tôn Quyền nóng vội, sợ rằng gắn cũng không có thể hiện khai chiến cùng Kinh Châu vào lúc này!” Tôn Càn hỏi.
“Công Hữu tiên sinh lời ấy sai rồi!” Gia Cát Lượng đong đưa cây quạt, nói: “Đúng là vì Giang Đông vừa mới trải qua một trận chiến đại bại, cho nên, Tôn Quyền mới phải lại đánh một trận thắng lớn, để phấn khởi nhân tâm, cũng làm cho hắn hình tượng của mình sau cha và anh, cũng nổi bật lên!”
“Quân sư, Tôn Quyền đánh Kinh Châu, cái này. . .” Lưu Bị vẫn đang cảm thấy chuyện này không có quan hệ gì quá lớn cùng hắn.
“Lần này Giang Đông xuất binh Bắc Phạt, tuy đã trải qua một trận chiến đại bại, thế nhưng thủy quân của bọn hắn bởi vì không tham chiến mà giữ lại được nguyên vẹn, huống hồ, Chu Du lại dẫn theo một nửa số quân tinh nhuệ trở về, những người này không khỏi vô cùng uất nghẹn. Khi bọn hắn chống lại quân Tào có lẽ sẽ có một chút lo lắng, thế nhưng khi bọn chúng đối mặt với quân Kinh Châu, người luôn luôn chỉ có thể bị bọn hắn chèn ép, quân Giang Đông sẽ không khách khí! Hơn nữa, lần Tôn Sách xuất binh, là hành quân chiến tranh ở trên địa bàn Tào Tháo, Giang Đông cũng không bị tàn phá, cho nên, Tôn Quyền hoàn toàn có thể đánh nhau một trận.” Gia Cát Lượng lại nói tiếp.
“Tôn Quyền tích cực trù bị đánh Kinh Châu ta thế nhưng người Kinh Châu lại vẫn đang có thái độ hả hê, hoàn toàn không có phòng bị, khó tránh khỏi việc sẽ bị đánh bại! Có phải sự việc sẽ xảy ra như vậy hay không, Khổng Minh tiên sinh?” Y Tịch hỏi.
“Không phải khó tránh khỏi sẽ bại trận, mà là nhất định sẽ bại trận!” Gia Cát Lượng chém đinh chặt sắt nói.
“Khổng Minh tiên sinh, tiên sinh nói không khỏi quá tự tin!” Y Tịch có chút không vui. Nói như thế nào đi nữa thì chính hắn cũng là quan viên Kinh Châu.
“Không phải Lượng quá mức tự tin, mà là vì tại hạ có can đảm xác nhận Chu Du chính là tuấn kiệt tài năng Giang Đông!” Gia Cát Lượng nói.
“Hả? Mời Khổng Minh tiên sinh nói chuyện!” Y Tịch nói.
“Tài năng của Chu Du, chư vị chắc hẳn không có nghi vấn gì chứ?” Trước tiên Gia Cát Lượng lên tiếng hỏi, chứng kiến đám người Lưu Bị nhẹ gật đầu, hắn mới nói tiếp: “Chu Du dám vì Tôn thị mà vào tuyệt cảnh, có thể thấy được bản thân hắn trung với Tôn thị, cho nên, vì Tôn thị, hắn nhất định sẽ hết sức trù tính kế hoạch cho Tôn Quyền, mà Cam Ninh, vốn là tướng lãnh Kinh Châu, chỉ là bởi vì Giang Hạ Hoàng Tổ đối đãi vô lễ, lúc này mới quay người tìm nơi nương tựa Giang Đông, nhưng hắn hiểu rất rõ phòng ngự của Kinh Châu!”
“Theo ý tứ của quân sư, Tôn Quyền sẽ công đánh Giang Hạ sao?” Lưu Bị hỏi.
“Chúa công nói không sai!” Gia Cát Lượng đáp: “Người Giang Đông biết mình biết người, Giang Hạ Hoàng Tổ lại luôn luôn bảo thủ, hết lần này tới lần khác hắn đều rất sơ hở đề phòng, cho nên Lượng dám chắc chắn Giang Hạ tất mất!”
“Giang Hạ bị chiếm đóng thì sao nào? Đại ca của ta tuy trên danh nghĩa là Thái Thú Giang Hạ, thế nhưng lại không thể đi!” Trương Phi ở bên cạnh kêu lên.
“Tam Tướng quân nói hết sức chính xác, chúa công, chức vị Thái Thú Giang Hạ, lập tức có thể tên về với thực!” Gia Cát Lượng cười nói: “Giang Hạ là trọng trấn Kinh Châu, Hoàng Tổ lại kết giao sâu cùng Lưu Cảnh Thăng. Nếu Lưu Biểu nghe nói Giang Hạ thất thủ, hắn tất nhiên sẽ tái phát bệnh cũ, Lượng hơi thông y lý nên biết, người vào tuổi như Lưu Biểu, nhất định khó có thể chống đỡ bệnh tình xảy ra nhiều lần như vậy, mà lúc này chúa công có thể thừa cơ gặp Lưu Biểu thỉnh cầu mang binh thu phục Giang Hạ. Kể từ đó, quân mã địa bàn cũng đều thế vào trong tay!”
“Tốt, ha ha ha!” Trương Phi nghe xong Gia Cát Lượng nói, hắn lập tức hưng phấn mà kêu lên.
“Nói thì nói như thế, thế nhưng Cảnh Thăng huynh luôn luôn đối đãi ta không tệ, ta lại muốn thừa dịp hắn nguy nan mà giành tư lợi, cái này. . . Thật sự là không ổn, không ổn!” Lưu Bị bắt đầu liên tục khoát tay lắc đầu, biểu hiện mình là người nhân nghĩa.
“Chúa công, ” chứng kiến đám người Tôn Càn, Giản Ung muốn nói chuyện khuyên giải Lưu Bị, Gia Cát Lượng phất phất tay, ngăn cản bọn hắn, rồi hắn nhìn Lưu Bị trịnh trọng nói: “Chúa công, chúng ta tự nhiên biết rõ ngài vô cùng cảm hoài đối với việc Lưu Kinh Châu vào lúc ngài nguy nan đã thu lưu mình, hơn nữa Lưu Kinh Châu còn từng trao tặng ngài trách nhiệm, những chuyện này ngài vẫn luôn đang nghĩ biện pháp báo đáp. Thế nhưng chúa công, ngài càng nên hành động vì đại nghĩa. Hán thất suy vi, hoàng đế bị Hứa Thành dùng thế lực bắt ép, bị cầm tù tại Trường An. Tào Tháo, Tôn thị song song cát cứ, ngày hôm nay, cũng chỉ có ngài cùng Lưu Kinh Châu mới có thể trọng chấn Hán thất, nhưng Lưu Kinh Châu tuổi tác đã cao, lại bị Thái thị mê hoặc, chí khí mất đi, tuy có hai người con trai, thế nhưng mặc dù Đại công tử Lưu kỳ là người trung hậu, lại là người yêu thích tửu sắc, không phải là người có thể thành đại sự, huống chi hiện tại hắn còn bị đám người Thái thị áp chế, về phần Nhị công tử Lưu tông, chính là do Thái thị sinh ra, bị đám gian tặc Thái Mạo khống chế, tự nhiên càng không bằng, cho nên, chúa công lấy Kinh Châu, thật sự là chính là ý trời”.