Tây Lương Mạt hơi ngập ngừng, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: “Ta sẽ không xin lỗi.”
Bách Lý Thanh nhìn nàng, lắc đầu cười khẽ: “Lần này không được thì sẽ có cơ hội khác.”
Tây Lương Mạt nghe hắn nói đến bạch linh phấn bỗng nhớ tới cái gì, thuận miệng hỏi: “Bạch linh phấn có phải là thứ tinh luyện từ hoa anh túc ra không?”
Bách Lý Thanh sửng sốt nhìn về phía nàng: “Anh túc?”
Tây Lương Mạt ngẫm lại, có lẽ trong thế giới này loại hoa kia không gọi là anh túc?
Thế nhưng nhất thời nàng không biết phải miêu tả thế nào, chỉ nhớ hoa của cây thuốc phiện cực kỳ rực rỡ xinh đẹp.
Bách Lý Thanh hơi nhăn mày nói: “Làm sao ngươi biết loại hoa này, ta nhớ đó là loại bí dược mà đại tế ti người Miên bí mật dâng tặng, làm sao ngươi biết?”
Hành động giải thích của Tây Lương Mạt dừng lại, thì ra hắn biết cây anh túc?
Có điều, đấy là… bí dược mà đại tế ti người Miên đưa tới?
Nàng suy nghĩ một chút: “Nếu ta đoán không sai, ban đầu loại bí dược này chỉ dùng để giảm đau an thần phải không?”
Bách Lý Thanh gật đầu: “Đúng vậy, ban đầu chỉ dùng để giảm đau, hiệu quả rất tốt, còn định mở rộng dùng cho quân đội, nhưng dược vật quá ít quá quý nên không thực hiện được. Sau đó Huyết bà bà phát hiện dược vật kia không chỉ có thể giảm đau mà khi uống nhiều, thân thể sẽ dần dần gầy yếu, tinh thần bị vây trong uể oải hoặc phấn chấn cực độ, tính tình cũng sẽ thay đổi.”
“Không sai, vì vậy ngươi vẫn luôn cho Hoàng Đế bệ hạ dùng?” Tây Lương Mạt nhướng mày: “Một khi cắt đứt loại dược vật này sẽ là sống không bằng chết.”
“Nha đầu, ngươi, quả nhiên không đơn giản, nhỉ.” Bách Lý Thanh vươn đầu ngón tay lạnh lẽo nâng cái cằm nhỏ của nàng, cười cười đánh giá nàng.
Tây Lương Mạt gật đầu, tiện thể đẩy đầu ngón tay hắn ra, nghiêm trang nói: “Xin gọi ta là giang hồ bách hiểu sinh*, cảm ơn.”
*Kiểu như giáo sư biết tuốt ấy nhé.
“Giang hồ bách hiểu sinh?” Bách Lý Thanh cười khẽ, túm tiểu nha đầu không ngoan vào lòng mình, cắn vành tai nàng: “Bách hiểu sinh được lắm, chi bằng đoán xem đêm nay ngươi có bị sư phụ của ngươi ngủ đến mức không xuống giường được, ngày mai phải khiêng đi biên thành hay không?”
Nói xong, ngón tay mờ ám vuốt ve lưng nàng.
Tây Lương Mạt đỏ mặt, không biết do ánh lửa chiếu vào hay do xấu hổ, tức giận mắng hắn: “Tên kia, không biết đứng đắn, ta phải đi đây.”
Nào có chuyện Bách Lý Thanh để nàng chạy, chỉ cười: “Ngươi đi rồi, không thông báo với lão già kia một tiếng à? Hay là trực tiếp để “Trinh Mẫn Quận Chúa” chết trong đám cháy luôn đi, miễn cho đám người kia luôn nhớ thương miếng thịt béo nhà ngươi.”
Miếng thịt béo?
Tây Lương Mạt không nhịn nổi trợn mắt với hắn: “Ngươi mới là miếng thịt béo, cả nhà ngươi đều là miếng thịt béo!”
Rồi đột nhiên nhớ ra mình cũng coi như người nhà hắn, Tây Lương Mạt lại buồn bực.
“Nếu như “Trinh Mẫn Quận Chúa” thật sự “chết” trong biển lửa vạn sự sẽ đại cát thì còn là chuyện tốt, chỉ sợ không đơn giản như thế, hôm nay ta coi như ở nơi đầu sóng ngọn gió, chuyện tối nay chỉ đột nhiên nghĩ ra thôi, nên để lại quá nhiều sơ hở, chỉ cần điều tra sẽ biết.”
Nàng dừng một chút, khẽ thở dài: “Ngược lại chẳng bằng theo kế hoạch lúc trước, về phần Hoàng Đế, lát nữa ta đi một chuyến là được.”
Bách Lý Thanh không thể phủ nhận, chỉ nói: “Được rồi, lát nữa ta ở Tốc Ngọc Điện chờ ngươi.”
Dù sao đêm nay hắn cũng không hỏi ra được, vậy thì nghĩ biện pháp khác, chờ lần sau lão già kia thả lỏng thần trí rồi lại hỏi.
Hai người bàn bạc xong liền phân công nhau rời đi.
Tuyên Văn Đế cho rằng mình lại mất đi “Lam Linh” lần nữa, khi hắn nhìn thấy Tây Lương Mạt lại xuất hiện liền mừng rỡ như điên.
Tây Lương Mạt chỉ tùy tiện mượn cớ che giấu việc mình mất tích, quy kết nguyên nhân Trường Bình Điện cháy vì có người nhìn nàng không vừa mắt, muốn lấy mạng nàng.
Hoàng Đế giận dữ, tức khắc hạ lệnh điều tra rõ, đồng thời tỏ vẻ hy vọng nàng có thể ở lại trong cung dưỡng tinh thần, tạm thời dời chuyện đi Luật Phương lại.
Nhưng Tây Lương Mạt đã biết hắn có ý đồ xấu xa với mình, nào chịu ở lại, chỉ mượn cớ nói trong cung và trong kinh thành nhiều nguy hiểm, bản thân mình ở nơi đầu sóng ngọn gió, tạm rời khỏi một thời gian tránh nổi bật cũng tốt.
“Nay Trường Bình Điện cũng cháy rồi, chẳng bằng rời đi, chờ người trong kinh thành muốn dồn Mạt Nhi vào chỗ chết tạm lơi lỏng ý đồ, còn hơn ở đây làm phiền bệ hạ.” Tây Lương Mạt hít sâu một hơi, nhìn nơi đã bị đốt thành tường đổ, trong lòng thầm nói, từ Tây Lương thế gia tới Trường Bình Điện, nàng thật sự có duyên với lửa, nàng sắp thành kẻ cuồng phóng hỏa rồi.
Hoàng Đế nghe vậy ngẫm lại cũng có lý, đành phải nhịn đau đồng ý, đồng thời giận dữ sai người điều tra, rốt cuộc kẻ nào dám đốt tẩm điện của Trinh Mẫn Quận Chúa.
“Nha đầu, yên tâm, khi ngươi trở về, trẫm nhất định sẽ xây cho ngươi một tòa cung điện đẹp hơn nơi này gấp bội.” Hoàng Đế nắm tay Tây Lương Mạt, đảm bảo với nàng.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, nhịn cơn buồn nôn, hơi dùng sức rút tay về, đáy mắt lại hiện lên một tia quỷ quyệt: “Thật không? Bệ hạ có thể cho ta tòa cung điện đẹp nhất thế gian này sao? Đẹp đến nhường nào, có đẹp bằng cung điện của Hoàng Hậu nương nương không?”
Tuyên Văn Đế nghe vậy ánh mắt bắn ra tia phấn khởi cực kỳ: “Đương nhiên, chỉ cần Mạt Nhi của trẫm muốn, trẫm đều cho.”
Đều cho?
Nếu ta muốn non sông vạn dặm Thiên Triều của ngươi thì sao?
Tây Lương Mạt cười cười không từ chối, cáo lui rồi xoay người rời đi.
Chỉ là, ngày hôm đó, nàng cũng không ngờ tới cuối cùng có một ngày nàng thật sự lật úp non sông vạn dặm này.
— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia cảm ơn các bé gái —
Sở giang vi vũ lý, kiến nghiệp mộ chung thì. Mạc mạc phàm lai trọng, minh minh điểu khứ trì.
Hải môn thâm bất kiến, phổ thụ viễn hàm tư. Tương tống tình vô hạn, triêm khâm bỉ tán ti.**
**Bài Phú đắc: chiều mưa tiễn Lý Tào của Vi Ứng Vật.
Bản dịch của Bùi Khánh Đản:
Sở Giang mưa nhỏ hắt hiu
Trong thành Kiến Nghiệp chuông chiều xôn xao
Nặng nề một cánh buồm cao
Đàn chim chậm chạp bay vào trong mây
Mịt mù cửa bể ai hay
Bến xa ướt đẫm hàng cây xanh mờ
Xiết bao tình lúc tiễn đưa
Hạt châu lã chã như tơ mấy hàng
“Ưm… A Cửu, ta phải đi rồi.” Tây Lương Mạt giãy giũa thoát khỏi vòng tay Bách Lý Thanh, sắc mặt ửng hồng khép chặt vạt áo mình, che đi cảnh xuân vô hạn trước ngực.
“Chậc, đường này ngắn qua.” Hắn còn thèm thuồng liếm đôi môi mỏng.
Bách Lý Thanh vẫn mặc bộ trang phục đỏ trắng đêm qua, có điều son phấn trên mặt là son đỏ bình thường nên đã phai đi nhiều, nay đang lười biếng nằm trên tấm đệm đỏ hoa lệ bằng tơ lụa ở trong xe, nhìn có vẻ trẻ ra không ít, sợi tóc đen nhánh rơi trên lồng ngực tuyết trắng lồ lộ của hắn, đầu ngực hồng hồng trên ngực trái như ẩn như hiện, có vẻ quyến rũ không rõ giới tính.
Tây Lương Mạt mắng hắn một tiếng, quay mặt đi, mở gương ra tự mình trang điểm.
Muốn tiễn người đi đến biên qua bình thường chỉ có thể tiễn tới sông Bá, đi thêm nữa là phải có văn thư thông quan. Đối với Bách Lý Thanh đây không phải chuyện gì khó, chỉ là… nàng không muốn bị người ta nghi ngờ quan hệ giữa nàng và Bách Lý Thanh không bình thường.
Dù sao hiện nay trong mắt người ngoài, bọn họ là một đôi “phu thê giả”.
Cho dù hầu hết mọi người nghĩ rằng nàng đi Ngũ Đài Sơn vì cầu phúc cho Hoàng Đế, nhưng ngoại trừ Hoàng Đế, nhất định sẽ có người biết mục đích “chân chính” của chuyến đi lần này.
Lúc này Bách Lý Thanh mới không quấy rầy nàng như vừa rồi nữa, ngồi thẳng dậy, cong một chân lên, cánh tay thon dài chống trên đầu gối, bàn tay chống má, lẳng lặng ngồi ở bên nhìn nàng trang điểm, ánh mắt sâu thẳm khó lường nhưng cực kỳ chăm chú.
Tây Lương Mạt nhìn hắn qua gương, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác quyến luyến chua xót khó hiểu.
Động tác không khỏi chậm lại, cũng lẳng lặng nhìn hắn qua gương.
Giống như làm vậy có thể giữ thời khắc này càng lâu.
Thế nhưng, khi chiếc trâm cài bằng ngọc cắm lên mái tóc dài, Tây Lương Mạt đã thay xong bộ trang phục nam người hồ màu trắng, bên ngoài khoác sa màu đen.
Trong gương phản chiếu ra một thiếu niên tuấn mỹ.
Tây Lương Mạt bỗng đối mặt với cái gương hỏi: “Ta có đẹp không?” Lời vừa dứt miệng nàng đã không nhịn được cười nhạo mình, vị Thiên Tuế gia này luôn tự nhận trong thiên hạ này ngoại trừ hắn không còn mỹ nhân, làm thế chẳng phải tự tìm chế giễu à?
Thế nhưng lúc này, Bách Lý Thanh vươn đầu ngón tay mơn trớn cái trán và thái dương nàng, thản nhiên nói: “Rất đẹp.”
Tây Lương Mạt sửng sốt, gần như không dám nhìn vào đôi mắt xưa nay giống biển sâu, lúc này đang mang theo dự dịu dàng làm người ta chết chìm của hắn, chỉ sợ mình sẽ không nỡ rời đi, nàng vội vàng xoay người xuống xe.
Thấy nàng nhảy xuống xe như bỏ trốn, Bách Lý Thanh không nói gì thêm, nhưng cũng không xuống xe.
“Chủ tử, đã chuẩn bị xong cả rồi.” Bạch Trân cũng mặc nam trang, tiến tới nói với Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt nhìn đội ngũ cải trang thành đội thương buôn, những bảo tiêu che mặt trong đó không ít người là sát thần Mị Bộ, Phong Bộ am hiểu truy tìm dấu vết, Thứ Bộ am hiểu buôn bán, trong lòng không khỏi thở dài, quả nhiên hắn đã thay nàng suy nghĩ chu đáo.
Tới sông Bá, gió đã lớn hơn nhiều, Tây Lương Mạt mặc thêm một chiếc áo choàng mỏng bằng gấm, đội mũ rộng vành che mặt, nhìn về phía chiếc xe ngựa tinh xảo kia, cho dù cách tấm rèm vừa dày vừa nặng nàng như vẫn có thể thấy được hình dàng hắn.
Nàng hơi dừng, nhẹ giọng nói: “Ta đi đây, chờ ta, khi ta trở lại, nhất định có tư cách sóng vai với ngươi.”
Thậm chí sẽ có sức mạnh để bảo vệ ngươi.