Chu Tử cười cười, không nói gì.
Nàng vừa gom đủ năm mươi lượng bạc chuẩn bị gửi về nhà, vài đồng bạc còn sót lại căn bản không đủ may một bộ quần áo, hơn nữa, mấy đồng bạc kia còn phải giữ lại phòng thân!
Vì muốn gửi hết bạc về nhà nên nàng ít khi tiêu xài sắm sửa quần áo.
Lúc ở phủ Cao Thượng thư, quần áo trong trong ngoài ngoài đều được phát cho bốn mùa, mặc dù đều là màu tím nhạt nàng không quá thích, nhưng chất vải không tệ, kiểu dáng lỗi thời nàng phải sửa lại một chút, nhưng vẫn có thể mặc, dù đã cũ vì đã giặt nhiều.
Sau khi đến vương phủ, lại phát cho nàng kiểu quần áo chung của nha hoàn tam đẳng, cũng là quần áo cho cả bốn mùa; sau đó làm thông phòng, lại bắt đầu phát cho nàng quần áo của nha hoàn nhất đẳng, tuy rằng chỉ phát ba bộ mùa xuân, mùa hè cùng mùa thu, nhưng chất lượng vải tốt hơn nhiều, kiểu dáng cũng mới.
Chu Tử đang trầm tư, chợt nảy ra một ý, trong lòng có một suy nghĩ, nàng vội hỏi Đào ma ma: “Mẹ nuôi, có thể nhờ Quý Ca giúp con một việc không?”
Đào ma ma xe xong cuộn bông, đặt qua một bên: “Việc gấp sao?”
“Mấy năm nay con đều giữ lại tiền lương hàng tháng, muốn nhờ Quý Ca giúp con gửi về cho cha mẹ!” Chu Tử càng nói càng hưng phấn, “Nhà con ở Độc huyện phía bắc cách Kim kinh đại khái khoảng hơn tám trăm dặm, cưỡi ngựa vài ngày là tới! Quý ca theo Vương gia đến Kim kinh, đến lúc đó cử một người đi là được!”
Chu Tử hưng phấn mà nhìn Đào ma ma, bởi vì thật vất vả mới có một tia hy vọng, giọng cũng có chút run run: “Con trả, con trả năm lượng bạc tiền đi lại!”
Đào ma ma giật mình, thấy Chu Tử kích động như vậy, đưa tay vỗ nhẹ lên người nàng: “Nha đầu con đó, con có bao nhiêu bạc chứ, dám hô hào trả năm lượng bạc tiền đi lại!”
Chu Tử lộ vẻ kiêu ngạo cười: “Con có tổng cộng năm mươi lượng bạc, trừ đi năm lượng tiền công, vẫn còn bốn mươi lăm lượng gửi về nhà!”
Ở thời đại này, bốn lượng bạc cũng có thể mua một tiểu nha hoàn, Chu Tử nhờ xinh đẹp mới bị bà nội bán hai mươi lượng bạc, bốn mươi lăm lượng bạc đối với gia đình Chu Tử, có thể nói là một khoản tiền lớn.
Đào ma ma tính toán, cảm thấy với tiền tiêu vặt hàng tháng mà Chu Tử có thể để dành được như thế cũng không phải dễ dàng; nhưng cộng thêm Chu Tử có thân phận thông phòng của Vương gia, mấy năm mà gom được năm mươi lượng bạc cũng không tính là nhiều!
Tính toán xong, Đào ma ma hỏi thẳng: “Trong nhà con cần tiền gấp sao?”
Chu Tử dùng sức gật gật đầu: “Có, rất gấp!”
Trong khoảng thời gian này Chu Tử tính đi tính lại, cô út Chu Tứ Mỹ cũng tầm tuổi nàng, chỉ nhỏ hơn nàng một chút, đã tròn mười lăm tuổi, đã đến lúc xuất giá, nếu không đưa bạc qua, chỉ sợ muội muội Chu Bích cũng sẽ bị bà nội độc ác bán đi mất!
Đào ma ma không hay nói chuyện, nhưng trong lòng vẫn có chủ ý, bà nghĩ một chút, nói cho Chu Tử một biện pháp: “Muốn gửi bạc cần gì phải chờ tới Kim kinh mới gửi, hơn nữa trong nhà con đang cần gấp đúng không? Nếu con đã đồng ý trả năm lượng tiền đi lại, bây giờ có thể bảo Quý Ca tìm người đáng tin trực tiếp gửi tiền đến Độc huyện!”
Chu Tử nghe thấy vui mừng, vội hỏi nói: “Làm sao để tìm được Quý Ca?”
“Ta gửi tin bảo nó tối mai đến ngoài cửa viện đợi con!”
Chu Tử mừng rỡ gật đầu.
Nàng không nghĩ chuyện mình phiền não suốt một khoảng thời gian dài cứ như vậy mà nhanh chóng được giải quyết, cực kỳ vui vẻ, lay tay Đào ma ma: “Con cũng viết một bức thư gửi về!” Nghĩ một chút lại nói: “Con cũng làm cho cha mẹ con mấy đôi giày gửi về luôn!”
Đào ma ma nhìn bộ dạng nàng vui mừng nói năng lộn xộn, cũng thấy thương tiếc, nghĩ nghĩ nói: “Trong nhà ta có hai xấp lụa trắng cùng một tấm vải gấm màu đỏ thẫm, màu sắc quá tươi sáng, ta không thể mặc, vẫn để không. Ngày mai lúc con gặp Quý Ca, ta sẽ bảo nó đưa cho con. Sắp đến Trung thu, thời tiết cũng sắp lạnh, lụa trắng con may chiếc áo đôi, lại may áo khoác mỏng, còn lại chắc đủ may một bộ trung y; gấm đỏ may váy mà mặc!”
Chu Tử vừa nghe liền giật mình.
Đào ma ma yêu thương vén mấy sợi tóc xõa xuống mặt nàng ra sau tai, sau đó mới nói: “Hai kiện vải đó màu sắc quá tươi sáng, ta nay đã già không thể mặc được, cho con là đúng! Còn con, về sau chải tóc làm di nương, sẽ không được mặc màu đỏ thẫm, tranh thủ lúc này còn mặc được, may chiếc váy đỏ bốn mảnh, góc váy thêu cánh bướm vờn hoa, nhất định rất đẹp!”
Chu Tử nhìn bà, ánh mắt có chút chua xót. Từ sau khi rời xa cha mẹ, chưa từng có người chủ động quan tâm đến nàng, chủ động lo lắng thay nàng, nàng vẫn cho rằng quan hệ giữa người với người đều chỉ thế thôi, dựa vào lợi ích mà qua loa lấy lệ, ai cũng đều mang mặt nạ. Mỗi khi đêm xuống, nghĩ đến mình một thân một mình vùng vẫy sống trong thế giới lạnh như băng này, nàng thường sẽ âm thầm rơi lệ.
Không ngờ Đào ma ma lại tốt với nàng như vậy.
Nàng dụi dụi mắt, vùi đầu vào trong lòng Đào ma ma.
Đào ma ma vuốt mái tóc đen dày của Chu Tử, trong lòng cũng phát sầu.
Mấy ngày nữa là sinh nhật tròn mười sáu tuổi của Chu Tử, nàng vẫn còn chải tóc kiểu búi hai bên như nha đầu. Vương gia cũng không dặn phải chọn thời gian tiến hành lễ chải tóc cho nàng.
Nhìn bộ quần áo bạc màu trên người Chu Tử, Đào ma ma thở dài trong lòng: đường đường là thông phòng của Nam An vương gia mà lại mặc quần áo cũ như vậy, đến nơi khác sẽ bị chê cười. Bà đã ở lâu trong kinh thành, những phu nhân tiểu thư nhà quan to quý nhân thì không cần phải nói, ngay cả nha đầu thông phòng cũng trong nhà một bộ mà ra ngoài gặp người là một bộ quần áo khác, càng thêm châu ngọc đầy đầu.
Vương gia vừa mua một con ngựa Mây Đen Che Tuyết tiêu hết hơn một vạn lượng bạc, thế nhưng lại không tiêu một đồng cho người trong phòng mình.
Vương gia ít tuổi, lại có tiếng cao ngạo khí phách, lại là người nghiêm khắc, không ai dám ăn nói lung tung trước mặt hắn. Tuy rằng biết vậy là không ổn, nhưng mình cũng chỉ dám vụng trộm lo lắng.
Xem ra, Chu Tử căn bản cũng chưa được Vương gia để vào mắt.
Aizzz, Chu Tử cũng quá thật thà rồi.
Chu Tử lòng đầy tâm sự quay trở về.
Nàng cũng có nỗi khổ riêng.
Nàng ở trong phòng Vương gia, trong phòng Vương gia vơ đại một cây bút cũng đáng tiền, nhưng bất kể là thứ gì cũng được ghi lại vào danh sách, có ma ma chuyên biệt, mỗi tháng kiểm kê một lần, thiếu cái gì là ầm ĩ lên ngay. Nàng chỉ sợ ném cái gì đi thì phải lấy mạng mình mà lấp vào, nào dám sờ đông sờ tây. (LPH: chị đúng là đơn thuần, anh vương gia lại chẳng biết gì về dỗ dành phụ nữ, thật sốt ruột. Chị à, chị dùng chiến thuật thổi gió bên gối đi ^^ *cười gian*)
Chu Tử đang ở tuổi đẹp như hoa, sao lại không thích chưng diện? Thấy người ta mặc quần áo đẹp, mang vàng bạc, đeo đá quý nàng đều hâm mộ, nhưng mà, sao nàng có thể chỉ sống cho bản thân mình? Nàng còn có người nhà, cha mẹ thân yêu, em gái dễ thương, còn có đứa em không biết là trai hay gái nữa.
Hơn nữa, nàng có thể mở miệng hỏi Vương gia xin bạc xin quần áo xin trang sức sao?
Chẳng lẽ sau khi cùng Vương gia ngủ một giấc, sẽ mở miệng nói “Vương gia, thưởng cho nô tỳ chút bạc đi” sao?
Nàng cũng có tự tôn!
Tuy nói “Gả chồng gả chồng, có ăn có mặc”, nhưng Vương gia là chủ tử của nàng, không phải nam nhân của nàng.
Nghĩ đến đây, Chu Tử lắc đầu, không suy nghĩ lung tung nữa.