Lập tức, hắn quá sợ hãi, bởi vì, hắn cho rằng đã có đại quân địch tiến đến. Đội quân kỵ binh này chỉ sợ là một đội quân tiền tiêu!
Cho nên, hắn lập tức bắt đầu điều binh khiển tướng, thế nhưng, trọng điểm lại là phòng thủ bên ngoài!
Thế nhưng tất cả những điều này cũng không có ảnh hưởng gì đối với Ngụy Duyên đã xông được vào trong thành, hắn căn bản cũng không có ý định đánh chiếm tòa thành này. Hắn chỉ mang theo kỵ binh đánh vào từ cửa Đông, sau đó, lại chạy ra ngoài từ cửa tây thành! Quân Tào nhất thời còn không kịp phản ứng đương nhiên cũng không thể ngăn cản được hắn!
Sau đó, liền xong việc mà rồi!
Thế nhưng Tào Nhân không biết! Kết quả, hắn và Lưu Duyên mang theo Tào quân canh phòng một đêm!
Chờ khi bọn hắn cảm thấy có thể nghỉ ngơi, Ngụy Duyên đã nghỉ ngơi đủ tại nơi khác lại tới, lần này, hắn lại táo bạo khiêu chiến!
Tào Nhân giận dữ, muốn xuất chiến, nhưng hắn bị Lưu Duyên kéo lại. Người khác không biết Ngụy Duyên, thế nhưng Lưu Duyên lại biết rõ, tướng lãnh trẻ tuổi trước mặt này vào thời điểm đại chiến Huỳnh Dương, đã được Hứa Thành phái ra trấn thủ Tị Thủy Quan. Điều đáng nói là Ngụy Duyên chính là tướng lãnh được Hứa Thành tán thưởng, hơn nữa, là Đại tướng có thể một mình đảm đương một phía! Loại người này vì sao lại đột nhiên ra hiện tại bên ngoài thành Thọ Xuân? Theo như suy nghĩ của Lưu Duyên, chẳng lẽ bên ngoài chỉ có mấy ngàn kỵ binh sao? Điều này có thể sao? Tối thiểu nhất thì Lưu Duyên hắn không tin.
Tào Nhân nghe Lưu Duyên khuyên bảo, lập tức hắn bình tĩnh lại, bỏ mặc cho Ngụy Duyên kêu gào.
Ngụy Duyên cũng không biết ở nơi đây có người biết chi tiết của mình, dù sao, lúc này tên tuổi của hắn không nổi danh, lúc trước hắn cũng không đánh trận chiến nào cùng Tào Nhân! Khi nhìn thấy Tào Nhân không thèm quan tâm đến lý lẽ hắn, là hắn biết chỉ sợ bản thân hắn phải nghĩ biện pháp khác rồi.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Nhất thời Ngụy Duyên không nghĩ ra nên làm cái gì, thế nhưng có người lại đưa cơ hội tới cho hắn.
Từ khi bị Tào Nhân cưỡng ép đánh ra ngoài thành Thọ Xuân, Chu Hoán cùng Phan Chương, còn có cả Mã Trung, đã biết ba người mình có phiền toái, nhất là từ chỗ Tào quân, bọn hắn biết được Tôn Sách bị trọng thương, bọn hắn càng thấy giá lạnh trong lòng. Thọ Xuân, đó là trọng địa phía sau của quân Giang Đông. Nay đánh mất Thọ Xuân, tương đương với việc khiến cho mười vạn quân Giang Đông bị hãm vào trong vòng vây của quân Tào. Tội lớn cỡ này cũng không phải có thể đơn giản mà vượt qua được, mà Tôn Sách bị trọng thương, đó chính là cuối cùng bản án đối với bọn hắn. Dù điều này không phải là lỗi của bọn hắn, không phải còn có câu: “Giận chó đánh mèo” sao? Sự việc Tôn Sách trọng thương không có ai sẽ gán tội cho các tướng sĩ tử chiến ở phía trước, càng thêm không thể đổ lên trên người Tôn Sách, như vậy cộng thêm mười vạn đại quân Giang Đông bị hãm ở Từ Châu, không có cách nào rút quân về, tất cả những chuyện này đủ để khiến cho ba người bị tru diệt tam tộc.
Cho nên, bọn hắn không dám quay về Giang Đông, vậy trên cơ bản điều này chính là về để tìm chết, thế nhưng vì hiện tại binh lực tổn thất quá lớn, không thể đánh trả Tào Nhân, bọn hắn cũng chỉ có thể mang theo binh di chuyển chung quanh khu vực Thọ Xuân, tuy lúc mới bắt đầu cũng giành được một ít thành quả, thế nhưng về sau rõ ràng trúng kế, khiến Mã Trung mất mạng, vì vậy, bọn hắn cũng không dám nán lại nơi nào quá lâu. Như vậy tiến cũng không được, lui cũng không được, rơi vào đường cùng, Chu Hoán cùng Phan Chương cũng chỉ dám quanh quẩn trong một ngọn núi ở giữa khu vực từ Thọ Xuân đến Hợp Phì, đóng trại ở đó.
Thế nhưng, vận mệnh của bọn hắn thật sự không được tốt lắm, thủ hạ đi ra ngoài tìm lương thực, ăn cướp, lại rơi vào mắt các thám báo của Ngụy Duyên, tuy đám “Học làm Sơn tặc ” này có không ít người, thế nhưng những người có thể làm trinh sát kỵ binh đấy, những binh lính bình thường có thể đối phó được hay sao?
Vốn, đụng với sơn tặc thì tránh thoát đi thì không nói làm gì, thế nhưng người lính trinh sát này lại đôi chút “Lòng dạ hẹp hòi”, hắn vụng trộm đi ở phía sau đám sơn tặc này, biết rõ vị trí doanh trại của quân đội Chu Hoán sau đó hắn mới trở về báo cáo cho Ngụy Duyên.
Mà sau khi Ngụy Duyên nghe xong trinh sát này báo cáo, lập tức hắn có chủ ý.
Hắn cho người ta truyền tin tức này ra ngoài, đương nhiên là truyền cho Tào Nhân nghe.
Tào Nhân nghe được tin tức đám người Chu Hoán cùng Phan Chương đã từng hai lần gánh chịu thiệt hại nặng nề trong tay hắn lại vẫn chưa trở về Giang Đông, ngược lại còn kéo nhau lên núi, cướp bóc, lập tức hắn nổi lên ý định phải nhổ cỏ tận gốc, hắn không muốn để lại một nhân tố không ổn định tại bên cạnh mình.
Thế nhưng Ngụy Duyên thì sao?
Tào Nhân cùng Lưu Duyên đã biết Ngụy Duyên cũng không có bao nhiêu binh mã, dù sao bọn hắn cũng có trinh sát, quân Hứa Thành muốn đến tập kích bọn hắn, cũng chỉ có thể dùng kỵ binh mới làm được, nhiều ngựa cùng người không có khả năng không hề có bóng dáng! Chỉ có điều, bọn hắn vẫn đang cảm thấy có chút gì đó không hiểu được đối với hành động xuất quỷ nhập thần của quân Hứa Thành, dù sao, đã có một lần trước đó Hà Thông chỉ dựa vào một vạn kỵ binh đi qua đi lại, đi khắp Duyện Châu, Từ Châu, Dự Châu, lại đến Kinh Châu. Tuy nói Hà Thông dám làm như vậy là có nguyên nhân, nhưng chỉ điều đó thôi cũng nói rõ người ta lợi hại. Tối thiểu nhất đảm lượng của người ta khá lớn.
Cho nên, nhắc tới chuyện Ngụy Duyên tới đây mà không có âm mưu thì dù đánh chết bọn họ cũng sẽ không tin, nhưng âm mưu này nằm ở chỗ nào? Hai người tìm đủ mọi cách suy tư cũng không thể giải thích được.
Hôm nay, lại có Chu Hoán cùng Phan Chương đứng chân trên đỉnh núi tại bên cạnh mình, mặc dù hiện tại bọn hắn binh thiếu tướng mỏng, uy hiếp không lớn, mà dù sao nơi đây đã từng là địa bàn của bọn hắn, người ta có thể chiêu binh mãi mã, bọn hắn sẽ không quên, từ khi loạn giặc khăn vàng đến nay, có rất nhiều sơn tặc có thể thành nghiệp, hiện tại Tang Bá mà Tào Tháo dùng để trấn thủ Thanh Châu không phải là một ví dụ tốt nhất sao? Nếu như để lỡ thời gian, đợi khi đối phương cường đại trở lại, hậu quả rất khó nói. Nói gì đi nữa hai người kia vẫn có một chút năng lực. Cho dù chiêu binh mãi mã cần phải có thời gian, thế nhưng tuyệt đối không thể nào quên, đằng sau Chu Hoán cùng Phan Chương chính là Hợp Phì, nơi đó là một trọng địa khác của quân Giang Đông, ai dám nói tên tướng trấn thủ Hợp Phì không thể trợ giúp hai người kia?
Tào Nhân cùng Lưu Duyên cảm thấy đôi chút tiến thoái lưỡng nan.
Ngụy Duyên chỉ là bệnh ghẻ lở ngoài da, điểm này thì có thể xác nhận! Từ xưa đến nay Hứa Thành ra chiêu đều làm cho người ta khó lòng phòng bị, thế nhưng bảo rằng Hứa Thành cho người tới chiếm lĩnh Thọ Xuân cũng thật sự không thể tin nổi. Đừng nói thành Thọ Xuân không dễ đánh chiếm, cho dù thật để cho hắn đánh chiếm được, hắn cũng sẽ rơi vào cảnh ba mặt thụ địch, coi như là Hứa Thành, người được xưng là “Đệ nhất dụng binh thiên hạ ” tự mình trấn thủ nơi này, chỉ sợ cũng không chịu đựng nổi, cho nên sau khi xuất binh, Thọ Xuân sẽ không có nguy hiểm gì!
Không phải Thọ Xuân, chẳng lẽ là hai viên tướng lãnh Tào Nhân, hoặc là Lưu Duyên?
Điều này càng không thể nói được, quân Hứa Thành chỉ cần tìm bất kỳ hai Đại tướng nào chỉ sợ hai người Tào Lưu cũng không thể so sánh được, tuy hai người không quá muốn thừa nhận điểm này, thế nhưng điều này là sự thật!
Đây cũng không phải, vậy cũng không phải, chẳng lẽ Hứa Thành muốn tiêu diệt chính quân đội của hai người?
Khả năng này cũng không quá cao! Tiêu diệt chính quân đội của mình, chẳng khác nào buông đường về cho quân Giang Đông sao? Tôn Sách chính là kẻ đã đoạt lấy chức vị Đại tướng quân của Hứa Thành, tuy cuối cùng Hứa Thành không so đo cùng Tôn Sách, mà nhường chức vị Đại tướng quân cho đối phương, thế nhưng hiện tại ai cũng biết Hứa Thành muốn thông qua yếu thế của chính mình để kích thích dã tâm của Tôn Sách, khiến cho Tôn Sách tiến công Tào Tháo, hơn nữa, có chứng cớ xác thực, Hứa Thành đã từng rõ ràng nói với sứ thần Giang Đông: nếu như Tôn Sách muốn tấn công Tào Tháo, hắn chỉ tự tìm đường chết mà thôi, điều này càng rõ ràng là muốn đả kích để Tôn Sách đi Từ Châu mà chịu chết. Mà hiện tại chính là thời điểm mấu chốt để đối phó với quân Giang Đông, hắn không có lý do gì vào lúc đó lại chặn ngang một cước!
Tào Nhân cùng Lưu Duyên không tìm được lý do để Hứa Thành tiêu diệt mình, cộng thêm hai người lại phái nhiều trinh sát ra tìm hiểu tình hình ở phụ cận xác thực không có bóng dáng đội quân khác của quân Hứa Thành, rốt cục hai người yên tâm, quyết định xuất binh!
Đương nhiên, hai người vẫn rất coi trọng Ngụy Duyên, đại quân cung nỏ mà Lưu Duyên mang đến được phân cho Tào Nhân chừng hơn một nửa, số này chính là hơn một vạn người! Vì sao Tào Nhân phải mang nhiều Cung nỗ thủ như vậy? Đương nhiên là có tác dụng! Kỵ binh dưới trướng Hứa Thành có số lượng lên đến mười mấy vạn quân, một lực lượng đáng sợ như này thì bất kỳ ai cũng không thể không kiêng kị, Hứa Thành lại một mực phong tỏa không cho ngựa xuôi nam. Chú ý, là phong tỏa, mà không phải hạn chế! Các chư hầu tuyệt đối không thể xây dựng kỵ binh để đánh trận, như vậy ngoại trừ điều đó ra, biện pháp đối phó kỵ binh tốt nhất cũng chỉ có thể dùng Cung Tiễn Thủ! Đây cũng là điều mà chư hầu học được từ quân Hứa Thành, một đội quân Cung nỗ thủ khổng lồ chỉ cần một lượt bắn tên thì có thể làm cho kỵ binh ngã xuống một mảng lớn, chỉ cần phòng ngự tốt, hoàn toàn có thể đánh bại đội hình tấn công của kỵ binh, mà nếu như kỵ binh dùng tới chiêu thức phân tán vậy thì sao quân kỵ binh có thể rung chuyển trận thế vững chắc của quân bộ binh? Cho dù kỵ binh cũng có cung tên, vậy thì sao nào? Cung nỏ của kỵ binh dù có lợi hại cũng không thể so sánh với cung nỏ của bộ binh.
Cho nên, Tào Nhân mang theo nhiều Cung nỗ thủ chính là để phòng ngừa Ngụy Duyên!