Một trận chiến, Cao Lãm ăn không tiêu!
Trước tiên cần phải nói rõ: Trương Nhiệm dùng chính “Bách điểu triều phượng thương”, sư phụ là đại tông sư Đồng Uyên! Đồng Uyên có ba người đệ tử, Trương Nhiệm là một, hai người còn lại, một người gọi là Trương Tú, cũng dùng loại thương pháp này, từng đại chiến trên trăm hiệp cùng đệ nhất chiến tướng thiên hạ Ôn Hầu Lã Bố, được xưng là “Bắc Địa Thương Vương” ! Một vị gọi là —— Triệu Vân! Dùng chính là loại cải tiến của thương pháp này: “Thất tham xà bàn thương”, từng đơn thương độc mã đánh giết vào trong đại quân hơn mười vạn Tiên Ti, lấy đi tánh mạng Tiên Ti tộc Vương, người đời xưng là: “Địch vạn người” !
Cho nên, thật vất vả, liều mạng, Cao Lãm mang theo một thân thể tổn thương trốn về Gia Manh quan! Sau đó, dù có đánh chết hắn cũng không đi ra ngoài!
Cao Lãm không xuất chiến, hơn nữa thời gian cấp bách, cho nên Trương Nhiệm chỉ có thể tấn công mạnh!
Thế nhưng, lần này chính là lúc quân Hứa Thành chiếm tiện nghi! Từ trên tường thành cao, quân Tây Xuyên tấn công, bắn tên! Lại đến, Đao thuẫn binh tấn công! Quân Tây Xuyên tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Thế nhưng Trương Nhiệm không thể suy nghĩ nhiều, thân là tướng lãnh trung với Lưu Chương, hắn còn sốt ruột hơn cả những người khác! Cho nên, ỷ vào nhiều lính, quân Tây Xuyên bắt đầu chia thành từng nhóm, ngày đêm không ngừng tấn công mạnh Gia Manh quan!
Cao Lãm cảm thấy vô cùng kinh hãi đối với khí thế của Trương Nhiệm, cho nên, xuất phát từ tính cách cẩn thận, hắn báo cáo tin tức này chủ tướng của mình, Từ Hoảng!
Sau khi Từ Hoảng nhân được tin cấp báo, hắn cũng đôi chút nóng vội!
Hắn không giống như Cao Lãm. Ngay từ khi Hứa Thành mệnh lệnh cho hắn tiến công Ích Châu cùng Hán Trung, hắn đã bắt đầu thu thập tin tức ở các phương diện liên quan! Đương nhiên tin tức về những tướng lãnh quân Tây Xuyên là một bộ phận không thể thiếu!
Trương Nhiệm: đệ nhất danh tướng Thục Trung, võ nghệ cao cường, tinh thông dụng binh, tính tình kiên cường!
Ngay khi một người tinh thông dụng binh bắt đầu liều mạng thì có hiểu được Cao Lãm trấn thủ ở Gia Manh quan đã gánh chịu áp lực như thế nào! Huống chi, đối phương còn có một “Tính tình kiên cường”, điều này có thể giải thích rằng Trương Nhiệm là một nhân vật nói xong là làm đến cùng, mà tình hình hiện tại đã rơi vào tình cảnh như này, xem ra không thể đánh hạ Gia Manh quan, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ!
Thế nhưng ngoại trừ một lá thư do Lưu Chương tự mình viết chiêu hàng, Từ Hoảng không có biện pháp nào khác dùng để trợ giúp Cao Lãm. Không nói tới việc Thành Đô vừa mới giành được, tất cả đều vẫn chưa ổn định, hơn nữa, theo tin tức tin cậy, Thái Thú Ba Quận, Nghiêm Nhan, đã mang theo đại quân xuất phát tiến về Thành Đô! Cho dù trước đó Từ Hoảng đã phái người mang theo thư chiêu hàng của Lưu Chương tới đưa cho Nghiêm Nhan, Nghiêm Nhan cũng mặc kệ. Lão già này trả lời như sau: lão phu chịu ơn chủ trước Lưu Ích Châu ( ám chỉ Lưu Yên, cha của Lưu Chương), sao có thể mắt thấy Tây Xuyên mất vào trong tay người khác? Dù chúa công đã hàng, lão phu cũng không thể hàng, Tây Xuyên ta chỉ có tướng quân chặt đầu, không có tướng quân quỳ gối!
Ha ha! Từ Hoảng có một đánh giá về vị lão tướng quân này: người bảo thủ! Đương nhiên, đây chỉ là câu nói bí mật, bên ngoài mà lên, hắn còn phải nói Nghiêm Nhan là một tướng lãnh tốt tới mức không thể tốt hơn, khó tìm khắp thiên hạ. Tuy hành vi của hắn không đáng được đề xướng, nhưng lòng trung thành đáng được khen! Không còn cách nào khác, ai kêu vị lão tướng quân này có lực ảnh hưởng lớn nhất ở trong quân Tây Xuyên, còn lớn hơn cả so với Trương Nhiệm cùng Lý Nghiêm.
Thế nhưng, nếu như người ta không muốn hàng, đương nhiên cũng chỉ có thể đánh mà thôi!
Đương nhiên Thành Đô không thể buông lỏng, cho nên, Từ Hoảng để lại ba vạn binh mã trấn thủ Thành Đô! Chính mình mang theo một vạn người xuất phát! ( mười vạn đại quân, bốn vạn để ở chỗ Cao Lãm, dùng để phòng thủ Gia Manh quan, ngăn cản Trương Nhiệm, hai vạn bị phân công đến các quan ải, đại quân đến Thành Đô chỉ có bốn vạn! )
Bởi vì có bản đồ địa hình Tây Xuyên của Trương Tùng, cho nên, Từ Hoảng không hề giống như một người ngoại lai, hơn nữa trong số đại quân mà hắn mang đến đánh Thành Đô có sáu vạn đại quân chính là đại quân mà Dương Nhị huấn luyện trong vùng núi tại Thái Hành Sơn, cho nên, tuy đường Thục Trung khó đi, thế nhưng cũng không thể mang đến cho hắn bao nhiêu phiền toái! Điều này liền biến thành một lợi điểm!
Không sợ đường khó đi, vậy sẽ đi nhanh hơn!
Đi nhanh, lại có địa đồ, như vậy, sẽ vượt quá dự liệu của người ngoài!
Cho nên, Từ Hoảng sớm đã đến trước một nơi mà Nghiêm Nhan phải đi qua, đóng quân ở đó đợi vị lão tướng quân này đến.
Quả nhiên, Nghiêm Nhan, không hề phòng bị, chỉ huy đại quân đi ngang qua, hơn nữa Nghiêm Nhan còn cho xây dựng quân doanh tạm thời ở cách đó không xa!
Vì vậy, đêm đó, Từ Hoảng chỉ huy một vạn hổ lang đột kích!
Cần phải hiểu rõ võ nghệ của Từ Hoảng đã từng được Vương Việt chỉ điểm, trong quân Hứa Thành có nhiều chiến tướng hạng nhất, hàng ngày có thể dùng làm đối tượng so tài, cộng thêm Từ Hoảng xuất kỳ bất ý tấn công. Kết quả, đại thắng! Nghiêm Nhan bị Từ Hoảng bắt giữ! Mấy vạn đại quân bị đánh tan!
Sau khi chiến đấu, Nghiêm Nhan muốn chết, Từ Hoảng từ chối cho ý kiến về chuyện này, Từ Hoảng chỉ nói cho Nghiêm Nhan biết, thân là lão tướng Tây Xuyên, chịu ân trọng của Lưu Thị, cũng nên nhìn xem Lưu Chương có bình an hay không rồi hãy an tâm mà đi! Lời nói này đã đả động Nghiêm Nhan, để cho hắn yên tĩnh trở lại. Thật sự thì Từ Hoảng đã suy nghĩ tới việc đi mời Chung Diêu tới khuyên bảo Nghiêm Nhan.
Bình định Nghiêm Nhan, rốt cục Từ Hoảng có thể rảnh rang ra tay!
Mà rốt cục Trương Nhiệm cũng nhận được thư chiêu hàng do chính tay Lưu Chương viết. Sau khi xác định Thành Đô bị chiếm đóng, sợ chính mình đánh quá gấp sẽ khiến cho đám người Từ Hoảng gây bất lợi đối với Lưu Chương, hắn lập tức từ bỏ việc đánh Gia Manh quan!
Không lâu, theo như mệnh lệnh của Hứa Thành, Chung Diêu, người tiếp nhận chức Thứ sử Ích Châu của Lưu Chương từ Hán Trung đã đến Thành Đô!
Các loại an bài cũng lần lượt bắt đầu được áp dụng!
Chung Diêu là một người vô cùng có thủ đoạn! Hứa Thành tín nhiệm năng lực của hắn, cho nên, toàn bộ Ích Châu, chỉ phái đến một quan văn là hắn! Biện pháp này đã khiến cho lòng người Ích Châu nhanh chống ổn định, bọn hắn không hề lo lắng sẽ mất đi quá nhiều! Mà dưới thủ đoạn của Chung Diêu, bất kể là Nghiêm Nhan, hay là Lý Nghiêm, đều lần lượt tỏ vẻ thần phục Hứa Thành! Mà bọn hắn vừa đầu hàng, toàn bộ quân đội Ích Châu đều đầu hàng, chỉ có một mình Trương Nhiệm, cuối cùng, Chung Diêu mang theo Lưu Chương đến chỗ của hắn, biểu diễn một chút rất đạt, mới chính thức xác định quan hệ của hắn và Hứa Thành! Mà trước đó, các quan văn Ích Châu cũng do Lưu Chương dẫn dắt đã tỏ vẻ hàng phục!
Sau khi tất cả mọi việc suôn sẻ, Lưu Chương, do Trương Nhiệm cùng một đám võ tướng Tây Xuyên bảo vệ cùng đi tới Lạc Dương, hắn là muốn đi Lạc Dương định cư, đám người Trương Nhiệm thì đi tới Lạc Dương tiếp nhận bổ nhiệm của Hứa Thành!
Chiến lược công hãm Ích Châu cùng Hán Trung của Hứa Thành đã được thực hiện!
Thế nhưng, trong lúc này, chiến tích của quân Hứa Thành cũng không chỉ có một như vậy, còn có một chiến tích khác, tuy không lớn như chiến tích công hãm Ích Châu, thế nhưng cũng đôi chút làm cho người ta chú ý.
Lại nói Liêu Giang ở Uyển Thành, còn có Thái Sử Từ cùng Ngụy Duyên cùng trấn thủ, đã trở thành bức bình phong che chắn mặt phía nam của Hứa Thành, hơn nữa trực tiếp uy hiếp Kinh Châu, cho nên, chiến sự nơi đây không quá ít, đây cũng là nguyên nhân vì sao Hứa Thành lại phái Thái Sử Từ cùng Ngụy Duyên đến nơi đây.
Thế nhưng sự việc luôn vượt ra ngoài ý định của con người!
Từ khi đánh đuổi Vương Uy cùng Lý Thông ra khỏi Uyển Thành, đám người Liêu Giang rảnh rỗi tới mức toàn thân khó chịu! Ai ngờ người Kinh Châu lại nhẫn nhịn tốt như vậy, bị đánh mà cũng không có ý định đánh trả! Liêu Giang thì còn dễ, hắn cũng không phải là phần tử hiếu chiến gì cho cam, thế nhưng hai người còn lại thì không giống thế.
Liêu Giang không phải người bình thường, cho nên, đối mặt với Thái Sử Từ cùng Ngụy Duyên có địa vị thấp hơn mình, hắn luôn luôn có thái độ lễ phép, hơn nữa, các hạng mục công việc ở Uyển Thành hắn đều cố gắng hết sức xúi giục hai người kia. Chỉ có ngẫu nhiên vào thời điểm thích thú, hắn mới nói một đôi lời của một thượng cấp! Mà tuy Thái Sử Từ cùng Ngụy Duyên đều luôn luôn là người tâm cao khí ngạo, thế nhưng dù sao Liêu Giang từng có hành động vĩ đại hiệp trợ Trương Liêu đại bại ba mươi vạn đại quân của Tào Tháo, hơn nữa theo như lời đồn đại bên ngoài thì Liêu Giang là bằng hữu cũ của Hứa Thành, có quan hệ hảo huynh đệ, bọn hắn cũng cẩn thận từng li từng tí đối với Liêu Giang, hơn nữa vì Liêu Giang cố tình nịnh bợ, ba người sống chung với nhau vô cùng hòa hợp, chỉ có hai người Thái Ngụy ngẫu nhiên tranh chấp một chút, cũng không ảnh hưởng toàn cục!
Nếu như cũng không trông thấy chuyện bên ngoài, vậy cũng dễ nói chuyện!
Đầu tiên Thái Sử Từ không ngừng khiếu nại, hắn đề nghị Liêu Giang, vị chủ tướng này đồng ý cho hắn dẫn kỵ binh đi ra ngoài tản bộ! Kết quả, Ngụy Duyên cũng biết, hắn cũng chạy tới đoạt lấy cơ hội này.
Liêu Giang không biết phái ai thì tốt hơn nên cuối cùng hắn vẫn dùng biện pháp cũ: Tướng quân bảo!
Cái kéo, tảng đá, vải bố. . .
Kết quả vẫn là câu nói kia: phong thủy luân chuyển! Ngụy Duyên thắng, rốt cục hắn không thể như lần trước bị Thái Sử Từ giành mất cơ hội mà hờn dỗi, hắn cũng không cần lo lắng bởi vì Thái Sử Từ sẽ tự tiện thả địch tướng mà bị liên lụy, bị đánh phạt vài chục quân côn.
Vì vậy, vẻ dương dương đắc ý của hắn lúc này đã lọt vào mắt một Thái Sử Từ đang rất phiền muộn, sau đó Ngụy Diên huýt sáo xuất phát.
Việc giành chiến thắng trước Thái Sử Từ khiến cho hắn đắc ý, thế nhưng, loại đắc ý của hắn cũng không thể tiếp tục bao lâu!
Bọn kỵ binh chạy băng bằng khắp một lượt vùng biên cảnh Kinh Châu, vậy mà không đụng phải một địch nhân!
Cũng cần phải hiểu rõ Ngụy Duyên vốn tìm đến để đánh một trận chiến! Không có người thì còn đánh cái gì?
Dưới sự giận dữ, Ngụy Duyên binh phát Phàn thành!
Phàn thành là trọng trấn biên cảnh của Kinh Châu, sau khi Vương Uy cùng Lý Thông binh bại đã rút về chính nơi này!
Thế nhưng đối mặt với sự khiêu chiến của Ngụy Duyên, Vương Uy cùng Lý Thông, đã từng lãnh giáo bản lãnh của hắn trong cuộc chiến Uyển Thành lại không có tâm tư nếm trải một lần nữa, hai người bảo vệ chặt cửa thành không xuất chiến! Ngụy Duyên ngươi dù lợi hại, ngươi vẫn không thể dùng kỵ binh công thành. Đương nhiên, nếu ngươi có bản lãnh này, bọn ta cũng không phản đối!
Sau khi kêu gào tốt một hồi mà không thấy quân địch có phản ứng, Ngụy Duyên cũng chẳng muốn ở lại chỗ này nữa
Thế nhưng ngoại trừ nơi đây, còn có chỗ nào có thể tìm được một trận chiến đây?
Không xa nơi này hình như chính là Tân Dã của Lưu Bị, có muốn đi đến đó thử một lần hay không?
Sau khi trải qua một hồi đấu tranh tâm lý, Ngụy Duyên đã buông tha suy nghĩ này! Trong con mắt của hắn, Lưu Bị căn bản không được tính là một nhân vật, tuy tên tuổi của Lưu Bị không nhỏ, nhưng chỉ là hạng công tử bột, hơn nữa, một huyện Tân Dã nhỏ bé thì có binh lực gì? Người ở chỗ đó nhìn thấy kỵ binh của mình, đóng cửa thành để trốn ở bên trong mà vẫn còn lạnh run trong lòng, nhất định là không thể kiếm được một trận chiến để đánh!
Vậy đến cùng phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy mà trở về? Vậy bản thân mình sẽ đối mặt với Thái Sử Từ như thế nào? Hắn nhớ rõ chính bản thân mình trước lúc dẫn quân đi ra ngoài đã từng khoe khoang khoác lác trước mặt Thái Sử Từ!
Kinh Châu không được, vậy đến nơi khác!
Đến nơi nào thì có thể tìm được?
Ngụy Duyên điểm qua tất cả các địa phương đang xảy ra chiến trận một lần, rốt cục, tâm tư của hắn nhắm ngay một địa phương xa xôi: Dương Châu, Thọ Xuân!
Từ Uyển Thành đến Thọ Xuân, phải đi ngang qua toàn bộ Dự Châu! Mà Dự Châu, là địa bàn của Tào Tháo! Đương nhiên, hình như Dương Châu cũng như vậy, nghe nói, Tào Nhân đã đánh chiếm nơi đó, hơn nữa, Chu Du cũng đang gây náo loạn Từ Châu trong một thời gian khá dài.
“Chuyện náo nhiệt như vậy, sao có thể không có phần của ta?” rốt cục Ngụy Duyên hạ quyết tâm. Hắn muốn dùng một trận chiến đánh ra tên tuổi của mình, giống như Liêu Giang hiện đang ở trong Uyển Thành!
Vì vậy, một mãnh hổ bí mật hơn nữa cực kỳ nhanh chóng bắt đầu tiến về phía Dương Châu, không một ai biết rõ chuyện này! Cho dù là chủ nhân của mãnh hổ này cũng không biết.
Khoảng cách, đối với kỵ binh quân Hứa Thành mà nói, đã không trở thành vấn đề lớn, cho nên, trải qua mấy ngày hành quân gấp gáp, rốt cục Ngụy Duyên đã tiến tới Dương Châu! Hắn làm được điều này là nhờ công Chu Du, binh lực Dự Châu bị Tào Tháo điều đi không ít, hắn có thể dễ dàng đi xuyên qua địa bàn của người ta mà không c bị phát hiện, đương nhiên, trong chuyện này cũng có nguyên nhân vùng phía nam Dự Châu hoang vắng!
Thế nhưng, những chuyện này đều không trọng yếu, quan trọng là Ngụy Duyên thật sự đã đến, mà người nơi này đều còn không biết.
Đương nhiên Ngụy Duyên không thể lỗ mãng tới mức đến là lập tức động thủ đấu võ. Tại vùng đất này Tào quân cùng quân Giang Đông vừa mới đánh xong một trận công thủ chiến Thọ Xuân, tình thế đang đôi chút hỗn loạn, cho nên, Ngụy Duyên quyết định trước tiên phải tìm hiểu kỹ tình hình rồi mới nói.