“Thẩm Phối, ngươi đồ, chuyên tìm phiền toái cho Lão Tử!” Hứa Thành đột nhiên nói tục, mắng một câu, toàn bộ võ đài giống như đều bị một câu nói này của hắn khiến cho chấn động lung lay một chút.
“Muốn dùng một cái mạng của ngươi để đổi một cái mạng của Viên Thượng, ta có thể nói cho ngươi biết, đáp án chỉ có hai chữ” Không được!” Mắng xong, Hứa Thành khôi phục dáng vẻ khi trước của mình, thế nhưng, giọng điệu của hắn tuyệt không khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhõm!
“Như vậy, xin mời Hứa tướng quân cho phép Thẩm Phối theo một chỗ cùng Bản Sơ, cùng đi đến suối vàng” Thẩm Phối cũng không cưỡng cầu.
“Ha ha, tốt, Thẩm Chính Nam ngươi” Hứa Thành nhìn Thẩm Phối mà không ngừng cười nhạt, trong đầu của hắn lại đang không ngừng cân nhắc xử lý tình huống phát sinh này như thế nào! Thẩm Phối không thể chết được, ít nhất, không thể chết được khi hắn ở trong tay Hứa Thành! Điểm này thì Hứa Thành nhất định phải chú ý, bởi vì Thẩm Phối không phải như những người khác, hắn và Điền Phong, còn có Thự Thụ đều giống nhau, đều là người vô cùng có danh vọng tại Ký Châu, nhất là trong quân đội Ký Châu. Dù Hứa Thành hắn có thể không chút do dự mà giết tất cả hơn một ngàn người của các gia tộc quyền thế ở trước mặt này thì hắn cũng không thể giết Thẩm Chính Nam này! Tối thiểu nhất, hiện tại hắn không thể giết! Đây chính là cái gọi vừa đánh một cái tát rồi lạicho một trái táo ngọt, loạn Ký Châu lần này, vừa vặn dễ dàng khiến cho hắn có thể một lần nữa thanh trừng thế lực ở nơi này, mà sau khi trải qua loạn Viên Thiệu lần này, Ký Châu cũng không còn có thể có dao động thế lực thống trị của Hứa Thành hắn. Nhưng nếu như hắn muốn cho lòng người Ký Châu có thể nhanh chóng ổn định lại, thì cần phải thực hiện thêm kế sách trấn an, Điền Phong cùng Thự Thụ, Cao Lãm, Trương Cáp, Đổng Chiêu, Tuân Thầm, những người này đều đã sớm quy thuận hắn, lấy ra để dùng chỉ sợ cũng sẽ không thể tạo nên tác dụng rất lớn, mà Thẩm Phối thì lại khác, chỉ cần Thẩm Phối có thể quy thuận ở thời điểm này, thì chuyện này có thể quá có lợi đối với việc trấn an lòng người, mà nếu như Hứa Thành hắn giết Thẩm Phối thì sẽ chỉ làm lòng người càng thêm rung chuyển. Dù sao, mỗi người cũng biết, Thẩm Phối cũng không có tham gia lần phản loạn của Viên Thiệu.
“Thẩm Phối, ngươi muốn chết?” Sau khi suy nghĩ kỹ tất cả, Hứa Thành lại bắt đầu đặt câu hỏi.
“Không phải Thẩm mỗ muốn chết, mà là không thể không chết! Bản Sơ công có ơn tri ngộ đối với Thẩm Phối, Thẩm mỗ nhưng lại ngay cả liền ném thành đất đai bị mất, đến nỗi tại không thể báo đáp đại ân này. Lần này mắt thấy Bản Sơ công lâm vào tuyệt cảnh mà không thể cứu, Thẩm Phối sớm đã vô cùng xấu hổ, Viên Thuật một số sớm đã vong trong tay Tôn Sách, hôm nay Viên gia chỉ còn nhánh của Bản Sơ công, cho nên, Thẩm Phối thầm nghĩ cầu Hứa tướng quân có thể để cho Viên thị một huyết mạch, khiến cho Viên thị không đến mức vì vậy mà tuyệt. Nếu Hứa tướng quân không đáp ứng, Thẩm Phối cũng cũng chỉ có thể chết cùng Bản Sơ công, mới có thể báo đáp ơn tri ngộ hơn mười năm!”
“Được! Bị ảnh hưởng của tư tưởng trung quân độc hại quá sâu! Thế nhưng, ta thích!” Hứa Thành nói thầm, hắn vừa liếc nhìn Thẩm Phối, nói: “Thẩm Phối! Tuy ngươi là một đồ ngốc, thế nhưng ta còn chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta không thể đáp ứng thỉnh cầu của ngươi”
“Vậy thì mời Hứa tướng quân ban thưởng cho Thẩm Phối cái chết!” Thẩm Phối lại một lần hành đại lễ.
“Ngươi biết ta vì sao không đáp ứng?” Không trả lời yêu cầu của Thẩm Phối, Hứa Thành nhìn hắn rồi hỏi.
“Thẩm mỗ không muốn biết!” Trong tình cảnh bi thương muốn chết, Thẩm Phối cảm thấy đã không có cách nào khác giúp đỡ Viên gia giữ lại một mầm sống, tự nhiên lòng hiếu kỳ của hắn cũng hạ thấp.
“Bởi vì. . .” Hứa Thành kéo dài giọng nói: “Ta căn bản không có ý định giết Viên Thượng!”
“Cái gì?” Không chỉ có Thẩm Phối, Viên Thiệu cũng gọi thất thanh kêu lên!
“Ngươi thật sự không giết chết Thượng nhi?” Viên Thiệu lên tiếng hỏi. Vừa rồi khi Thẩm Phối nói muốn dùng mạng của mình đổi một mạng của Viên Thượng, tuy Viên Thiệu thấy cảm động, cũng không nói lời nào, chỉ ở một bên nhìn xem. Viên Thiệu sợ chính mình nói chen vào ngược lại sẽ hại Viên Thượng. Suy bụng ta ra bụng người, hắn cho là lúc này mình sớm đã là người mà Hứa Thành rất ghét, mà khi Hứa Thành nói không đáp ứng, điều này cũng ở trong dự liệu của hắn. Chỉ có điều lúc đó Viên Thiệu cũng không buồn nói chuyện, mà một câu nói kia của Hứa Thành, lại làm cho hắn không thể không kinh hãi thốt lên.
“Thế nhưng là . . .” Hứa Thành lại một lần nữa khiến tâm trạng của hai người đang từ đỉnh cao rớt xuống đáy vực. Hắn nói: “Thế nhưng sau khi ta nghe Thẩm Phối ngươi nói xong, ta mới nhớ ra rằng Viên Thượng này vẫn cần phải giết mới tốt!”
“Ngươi!” lập tức Viên Thiệu, Thẩm Phối vô cùng chán nản.
“Viên thị rất được lòng người….!” Hứa Thành thở dài, nói: “Hừ! Tất cả đều đã rơi vào hoàn cảnh như này rồi, còn có người nguyện ý chịu chết, nếu như ta lưu lại một huyết mạch, ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra? Ta thế nhưng là nghe qua như vậy một bài thơ: Ly Ly bắt đầu trên cây cỏ, một tuổi một khô khốc; lửa cháy đốt không hết, qua gió xuân lại mọc! Cho nên, ta còn cho rằng cần phải diệt cỏ diệt tận gốc!”
“Chỉ cần ngươi giữ lại một cái mạng của Thượng nhi, ta có thể cho hắn thề, trọn đời không hề đối địch cùng ngươi!” Viên Thiệu vội la lên.
“Nghe lời này của ngươi, sao ta cảm thấy ngươi giống như sau này Viên Thượng sẽ có tư cách trở thành địch thủ của ta!” một câu nói này của Hứa Thành lại một lần đánh Viên Thiệu rơi xuống vực sâu!
“Không phải, không phải, ta không phải có ý tứ này!” Viên Thiệu liên tục khoát tay, vội vàng phủ nhận, thế nhưng khi chứng kiến dáng vẻ cười nhạt của Hứa Thành, hắn lại chán nản mà bỏ tay xuống.
“Mà thôi, Thẩm mỗ vô năng, tự cho là thông minh, ngược lại hại Tam công tử, nếu như Hứa tướng quân ngươi đã quyết định, xin mời trước tiên hãy cho Thẩm Phối thoải mái một chút!” Thẩm Phối ở một bên lộ vẻ sầu thảm nói.
“Kỳ thật, ta không đáp ứng người là do vẫn còn có một nguyên nhân nữa” Hứa Thành mặc kệ hai người dưới đài đang thất hồn lạc phách, hắn nói: “Đó chính là một Thẩm Phối đã chết cũng không giá trị bằng một cái mạng của Viên Thượng!”
“. . .” Không có trả lời, hai người dưới đài vẫn đang trong tình trạng thất hồn lạc phách! Điều này làm cho Hứa Thành có một chút khó chịu.
“Cái chết của Thẩm Phối không đáng tiền, thế nhưng sống thì lại không giống như vậy!” Hứa Thành phóng đại giọng nói của mình, hắn nói: “Một Thẩm Phối sống tự nhiên có thể giá trị bằng một Viên Thượng rồi!”
“Ngươi nói cái gì?” Viên Thiệu cùng Thẩm Phối lại đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Thành.
“Rất đơn giản, ngươi!” Hứa Thành giơ một ngón tay chỉ vào Thẩm Phối, nói: “Chỉ cần ngươi quy thuận ta, xem như nể mặt mũi của ngươi, ta tự nhiên sẽ thả Viên Thượng, thế nhưng nếu như ngươi không đáp ứng, vậy ngượng ngùng, tiểu tử kia tánh mạng ta thế nhưng không thể bảo đảm!”
“Ta. . . Ta đáp ứng ngươi!” Thẩm Phối nhìn thoáng qua Viên Thiệu, thấy được vẻ cầu xin trong mắt đối phương. Sau khi Thẩm Phối hắn đáp ứng yêu cầu của Hứa Thành, hắn lại nhìn thấy cảm kích cùng một tia nhẹ nhõm trong mắt Viên Thiệu.
“Chính Nam huynh, đa tạ ngươi lưu một huyết mạch cho Viên thị!” Viên Thiệu hành một đại lễ thật sâu, chín mươi độ đối với Thẩm Phối, sau đó, gã quay người nhìn Hứa Thành, nói: “Cho ta một thanh kiếm!”
“Chúa công!” đám người Quách Đồ kêu lên, Phùng Kỷ vội vàng vọt ra từ trong đám người, vừa rồi bọn hắn sợ khi Hứa Thành đối thoại cùng Viên Thiệu lại sẽ đặt chú ý lên người bọn hắn, cho nên bọn hắn vẫn một mực co lại ở sau, hiện tại, chứng kiến Viên Thiệu cầu kiếm, đương nhiên bọn hắn biết rõ Viên Thiệu muốn làm gì, Phùng Kỷ nhớ tới tình cảm chủ tớ nhiều năm, rốt cục hắn không nhịn được đi ra, quỳ rạp xuống trước mặt Viên Thiệu.
“Cho hắn một thanh kiếm!” sắc mặt Hứa Thành vẫn không đổi, hắn nói với Điển Vi.
Điển Vi rút bội kiếm của mình ra, ném tới dưới chân Viên Thiệu.
Viên Thiệu không để ý tới Phùng Kỷ, hắn vừa cảm kích nhìn thoáng qua Thẩm Phối, rốt cục, cúi người cầm thanh bội kiếm nặng trịch kia lên!
“Nghĩ tới cả đời Viên Thiệu ta, vốn tưởng rằng tung hoành thiên hạ, không thể tưởng được, cuối cùng lại rơi vào tình trạng hôm nay. Nhớ lại chuyện ngày xưa, mới biết mình là một kẻ ngu dốt, hơn nữa ngày tốt lành trôi qua lâu rồi, cuộc sống sau này với ta mà nói chỉ sợ chỉ có đi xuống, hôm nay vừa chết, cũng tránh khỏi phiền lòng về sau! Ha ha ha. . . Ách!”
Trường kiếm lượn quanh cái cổ một vòng, Viên Thiệu Viên Bản Sơ, xuất thân bốn đời Tam công, đã từng thống lĩnh chư hầu thiên hạ, đánh bại Công Tôn Toản, chiếm giữ hai châu U Ký, cứ như vậy mà bỏ mình.
Sau khi Viên Thiệu chết, Hứa Thành cũng không có làm khó người nhà của hắn, Lưu phu nhân cùng Viên Thượng có thể bảo vệ tánh mạng, thế nhưng, với tính cách của Lưu phu nhân, tự nhiên sẽ không thể chịu được hoàn cảnh này quá lâu, cũng không lâu lắm, Lưu phu nhân lại gả vào một nhà phú hộ, Viên Thượng cũng cùng Lưu phu nhân đến ở trong gia đình này, cũng sửa họ làm con riêng. Tuy Viên Thiệu có thể giữ lại huyết mạch, thế nhưng huyết mạch này say này cũng không mang họ Viên nữa.
Ba người Phùng Kỷ, Quách Đồ, Hứa Du mắt thấy Viên Thiệu tự tử mà chết, tuy đều khóc rống chảy nước mắt, biểu hiện vô cùng trung thành, thế nhưng, Hứa Thành lại cũng không muốn buông tha bọn hắn.
“Ba vị, Viên Thiệu hàng mà lại phản bội, các ngươi tự cho mình có công lao, không biết các ngươi đã nghĩ kỹ nên làm như thế nào chưa?”
“Ta và ba người quả thật có tội” nhìn thấy Hứa Du muốn nói chuyện, Phùng Kỷ ngăn cản hắn, chính mình xuất đầu nói: “Nguyện ý nghe Hứa tướng quân xử phạt! Nhưng chúng ta cũng hy vọng có thể hiệu lực vì’ triều đình ‘, lấy công chuộc tội.”
“Xử phạt?” Hứa Thành lạnh lùng cười cười. Thật sự nghĩ rất hay, hắn coi như không nghe thấy câu nói kế tiếp của Phùng Kỷ, hắn nói: “Hừ hừ! Tốt, các ngươi vốn là mưu sĩ của Viên Thiệu, chịu ân trọng của hắn, nếu như hắn đã đi, không bằng các ngươi đi theo hắn, thế nào?”
“Hứa tướng quân, ngươi, ngươi không thể như vậy…! Mặc dù ba người chúng ta ra sức vì Viên Bản Sơ, thế nhưng đó là bởi vì chúng ta chính là mưu sĩ của hắn, đây chính là gọi: ‘ chó Kiệt sủa vua Nghiêu, không phải vì Nghiêu bất nhân, đều vì chủ mình mà thôi! ‘ tướng quân nếu chỉ vì vậy mà giết cả ba người chúng ta, chẳng phải để cho kẻ sĩ thiên hạ quyết tâm đối đầu cùng tướng quân sao?” Quách Đồ nghe Hứa Thành nói muốn cho bọn hắn đi tìm cái chết, lập tức hắn nhảy ra ngoài.
“Nói cũng đúng! Dù sao ta vẫn còn muốn thu hàng thủ hạ của chư hầu khác, không thể để người ta thương tâm, ” Hứa Thành cười cười, tiếp theo sắc mặt hắn nghiêm lại, hắn nói: “Thế nhưng ba người các ngươi được tri ngộ của Viên Thiệu, hơn nữa lại được trọng dụng, thân là trung thần, chủ cũ bỏ mình, cùng nhau đi, sao lại không được? Ta tiễn đưa các ngươi một đoạn đường, cũng thành toàn lòng trung thành của các ngươi! Các ngươi nghĩ như thế nào?”
“. . .” ba người Phùng Kỷ đã hiểu rõ ý tứ của Hứa Thành, chính là muốn ba người bọn họ mệnh. Trong lúc nhất thời, ba người đều cảm thấy da đầu mình mát lạnh.
“Ta không phục!” Hứa Du không nhịn được, lớn tiếng kêu lên với Hứa Thành.
“Nói một chút coi, ngươi có cái gì mà không phục?” Hứa Thành vẫn mỉm cười trả lời.
“Nếu như chúng ta phải chết, vậy Thẩm Phối, Điền Phong, Thự Thụ, Trương Cáp, Cao Lãm, Tưởng Nghĩa Cừ, còn có Đổng Chiêu, Tuân Thầm, những người này, đều phải đi theo giống như chúng ta, chịu đại ân của Viên Bản Sơ, chẳng phải bọn hắn cũng có thể đi theo giống như chúng ta? Là tận trung với Viên Bản Sơ!”
“Ngươi sắp chết nên muốn kéo thêm mấy cái đệm lưng!” Hứa Thành nhìn Hứa Du, cười nhạt nói: “Thế nhưng Thẩm Phối muốn dùng bản lãnh của hắn hiệu lực cho ta, dùng để đổi một mạng của Viên Thượng; Bọn người Điền Phong, Thự Thụ đã từng được chiêu hàng Viên Thiệu, bọn hắn đã sớm theo mệnh lệnh của Viên Thiệu mà quy hàng ta. Nói cách khác, hiện tại bọn hắn cũng là người của ta, ngươi dựa vào cái gì mà nói bọn hắn phải giống với các ngươi? Ngươi lại vẫn muốn hại mưu thần lương tướng của ta, tâm đó cần phải giết!”
“Chúng ta. . .” Hứa Du còn muốn nói, đáng tiếc, Hứa Thành đã mệt mỏi.
“Sao vẫn còn nói nhảm nhiều như vậy?” Một tiếng quát mạnh vang lên, sau khi nhận được ánh mắt chỉ thị của Hứa Thành, Điển Vi mạnh mẽ vung ra một tiểu kích, chỉ nghe “Phụt” một tiếng vang lên, Hứa Du liền ngã trên mặt đất, tiểu kích cắm vào giữa ót của hắn, cắm thẳng vào.
“Quách Đồ, Phùng Kỷ, hai người các ngươi tự sát hay để cho ta giúp các ngươi?” giọng nói của Hứa thành lại vang lên.
“Ai!” Quách Đồ cùng Phùng Kỷ liếc mắt nhìn nhau, biết rõ cả hai không còn hy vọng sống, cuối cùng cả hai run rẩy, giơ tay vươn về phía thanh kiếm trong tay Viên Thiệu!
Loạn Viên Thiệu chỉ trong thời gian ngắn ngủn nửa tháng, cứ như vậy mà bị Hứa Thành dễ dàng bình định! Toàn bộ Ký Châu, tất cả thế lực có thể uy hiếp tới sự thống trị của Hứa Thành, đều bị Hứa Thành tự tay đan một mẻ lưới lớn mà bắt được. Hơn một ngàn hào môn thế gia tại Ký Châu, đã trở thành vật bồi táng cùng Viên Thiệu, từ nay về sau biến mất tại phương bắc.
Thế nhưng, bọn hắn cũng chưa chết! Hơn một ngàn hào môn thế gia, số người liên quan có thể lên đến hơn trăm vạn, đương nhiên không thể giết toàn bộ! Thế nhưng coi như là Hứa Thành giảm những người không liên quan đi, cuối cùng, những người cần bị xử trí vẫn nhiều đến hơn hai vạn người, con số khổng lồ như thế tự nhiên không phải chỉ một một chữ “Giết” mà có thể nói rõ được, dù sao, Ký Châu không phải là đại thảo nguyên!
Vậy làm sao bây giờ? Hứa Thành cùng đám thủ hạ hao hết tâm tư cũng không thể nghĩ ra biện pháp, ngoại trừ một số ít trọng phạm cần phải hình phạt nặng, những người khác đều là tội không đáng chết!
Cuối cùng, trong khi tất cả mọi người đều không thể nghĩ ra biện pháp nào, cuối cùng Hứa Thành từ phu nhân của mình đã có được biện pháp giải quyết, đó chính là —— lưu vong!
Lưu vong như thế nào? Lưu vong ở đâu?
Không phải vừa vặn có đặc phái viên Roma đi vào Lạc Dương sao? Vậy lưu vong tới đó là được rồi!
Áp giải như thế nào? Hơn hai vạn người….! Hơn nữa, đi Roma như thế nào?
Không cần áp giải! Chuyển những này người đi tới chỗ Lương Châu Bàng Đức cùng Giả Quỳ, trục xuất bọn hắn đi Tây Vực, sau đó, sống chết, tất cả đều dựa vào số trời! Nếu như bọn hắn có thể còn sống đến Roma, vậy mạng bọn hắn tốt!
Nhưng cũng có một chút không thể tiết lộ, đó chính là không thể để cho người ta biết rõ những người này bị khu trục ra khỏi Đại Hán. Chỉ có thể cho người khác nghĩ rằng bọn hắn phải lưu vong đến Lương Châu trấn thủ biên cương!
Tất cả an bài thỏa đáng! Loạn Viên Thiệu chính thức khép lại!
Thế nhưng Hứa Thành tuyệt đối không ngờ, trong số hai vạn người mà hắn trục xuất đi Tây Vực, thật sự có người đi tới phương Tây! Hơn nữa, không chỉ là một người mà là một đám người!
Khi nững người này đến phương Tây, chính là thời điểm Hung Nô Vương Attila diệt vong đông Roma, đang quét ngang tay La Mã! Lúc này Hung Nô Vương đang đắc ý, cho nên, cũng không coi trọng mấy người đến từ quê hương Hung Nô, hơn nữa, hắn đối đãi một cách vô lễ với bọn hắn! Kết quả, hắn gây tai hoạ!
Một số người chạy trốn khỏi lãnh thổ của Attila, đã đến tây La Mã!
Trước khi những người này bị khu trục, chiến pháp của kỵ binh Hứa Thành đã không phải là bí mật, chẳng qua những chư hầu khác không cách nào xa xỉ như Hứa Thành giống nhau mà phân chia cho một kỵ binh từ hai đến ba con ngựa!
Hơn nữa, trong số những người này không thiếu người đọc thuộc lòng binh thư, Hứa Thành đã quên điểm này!
Người Hung Nô tại phương Tây rất cường đại! Nhất là khi bọn hắn sắp hoàn toàn chinh phục đông La Mã! Cũng khó trách bọn hắn lại kiêu ngạo! Thế nhưng bọn hắn lại gặp phải đám ” người Hán đến từ Đông Phương ” !
Nhiều loại mưu kế được sử dụng!
Người Hung Nô thất bại! Hung Nô Vương cũng thất bại!
Thứ nhất do người phương Đông bày mưu tính kế, do người phương Tây chiến đấu đánh nhiều đại chiến dịch kinh điển lấy ít thắng nhiều khiến sự kiêu ngạo của người Hung Nô bị đánh xuống thấp. Hơn nữa còn vô cùng tàn độc, đại quân của Hung Nô Vương Attila một ngày chết trận hơn hai mươi vạn, bị bắt nhiều vô số kể! Hơn nữa, vỡ tan ngàn dặm!
Sau khi chiến đấu chính là phong thưởng! Lúc này, đám quý tộc đế quốc tây La Mã mới phát hiện, trong tay đám người kia đã nắm giữ binh lực cực kỳ cường đại! Những binh lực này đương nhiên không phải Roma binh!
Vậy cũng chỉ có thể càng được trọng thưởng!
Nhưng này đám người Hán Đông Phương có ý nghĩ của mình!
Bọn hắn đều xó xuất thân từ gia tộc quyền thế! Điều này khiến cho bọn hắn biết rõ tầm quan trọng của quyền lực, cùng với cách thức thu hoạch quyền lực, còn cả cách thức bảo hộ quyền lực của mình!
Vì vậy, dưới mưu đồ của những người này, một phương Tây với bố cục mới đã xuất hiện!
Trong số những người cầm quyền ở đế quốc Tây La Mã, có một đám người Hán đến từ Đông Phương!
Đông Roma được phục quốc, trong số những người cầm quyền, có một đám người Hán đến từ Đông Phương!
Đế quốc Gaul thành lập, trong số những người cầm quyền, có một đám người Hán đến từ Đông Phương!
Đế quốc. Gothic. .
Đế quốc Germanic. .
Thậm chí còn đế quốc Viking ngày sau. . . Đợi đã nào…!
Trong đó, đông Roma nhận ảnh hưởng rất lớn của văn hóa Đông Phương!
Gaul, Gothic, Germanic, ba đại đế quốc này đều mới được thành lập, trước đó, người dân ở những quốc gia này bị coi là Man tộc, tự nhiên, đã bị ảnh hưởng rộng lớn của đông Roma!
Thiên chúa giáo vĩnh viễn đã không có cơ hội ra mặt. Cần phải hiểu rõ lúc này ảnh hưởng của nó vẫn còn tương đối nhỏ, mà sau khi quốc gia được hình thành, người Trung Quốc, đại đa phần đều chọn học thuyết của Hoàng lão để trị quốc, mà đợi sau khi tất cả ổn định, Đạo gia, Nho gia đã chiếm cứ địa vị chủ đạo! Pháp gia cũng không ít, còn có những thứ khác. . . , ví dụ như, nhân sĩ ngoại giao người phương Tây bắt đầu đã có một xưng hô khác: tung hoành gia! Thậm chí còn bắt đầu có người phương Tây bắt đầu hoài nghi sự tồn tại của núi Olympus, còn có người cho rằng Thần tộc Ti Tan có khả năng cùng Braggadocio là một chủng tộc! Đợi đã nào…!
Đợi đến lúc đại quân Hứa thị hoàng triều đến Trung Á, bọn hắn mới phát hiện, phương Tây không sai biệt cùng Đông Phương!