Cảnh máu thịt lẫn lộn nàng chỉ xem như bình thường. Trái lại Thẩm Dịch lại nhíu mày mở miệng nói: “Nơi này tanh mùi máu, xin Hoàng hậu quay lại nội điện.”
Lộ Ánh Tịch không nhìn hắn ta, đi thẳng đến vũng máu đen trên mặt đất nhìn chăm chú, tùy ý nói: “Bản cung muốn Thẩm đại nhân khám nghiệm tử thi ngay tại cung Phượng Tê là muốn biết thích khách nuốt loại độc nào tự vẫn.”
Thấy nàng không chút sợ hãi, cũng không giống đang làm bộ làm tịch, sắc mặt Thẩm Dịch bớt cứng nhắc. Mặc dù hắn không vui khi hoàng hậu nhất quyết muốn để thi thể thích khách ở đây. Nhưng hắn phải thừa nhận, một người nữ tử có sự can đảm này, rất hiếm thấy.
Viên quan khám nghiệm làm việc vô cùng tỉ mỉ, từ chất liệu vải tên thích khách mặc, đến móng tay tóc tai, sau đó là cổ họng nội tạng, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nhất.
Qua nửa canh giờ, viên quan khám nghiệm vẻ mặt nghiêm túc đứng dậy, hai tay dính máu nhỏ giọt xuống đất, cung kính nói: “Bẩm Hoàng hậu, Thượng thư đại nhân, tên thích khách này chết bởi độc từ mật chim công, nhìn thi thể này có thể thấy thật sự tự sát mà chết, không có điểm khác thường.”
Lộ Ánh Tịch ngạc nhiên, khám nghiệm nửa canh giờ chỉ cho kết quả như thế? Cái đó chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra sao?
Thẩm Dịch dường như cũng nghĩ như nàng, không hài lòng nói: “Có manh mối nào khác không?”
Viên quan khám nghiệm kia nghiêm mặt nói: “Bẩm Thượng thư đại nhân, ty chức còn chú ý đến chiếc khăn che mặt của tên thích khách, mặc dù màu sắc không thu hút lắm, nhưng thực ra là sản phẩm từ gấm Kim Lăng[1].”
[1] Kim Lăng là tên gọi khác của Nam Kinh. Nam Kinh là cố đô giàu có nổi tiếng trong thời gian dài của Trung Quốc, từng thay đổi nhiều tên gọi khác nhau, trong đó nổi tiếng nhất là Kim Lăng.Lúc này Lộ Ánh Tịch mới hài lòng gật đầu. Nàng cũng chú ý đến điều đó. Quần áo đen và chiếc khăn bịt mặt đen mà tên thích khách mặc, chất liệu vải không giống nhau. Có lẽ, chiếc khăn bịt mặt này là ký hiệu một môn phái. Có thể sử dụng loại gấm đắt tiền này, có thể thấy người đứng đằng sau rất cao quý. Như vậy xem ra, Hàn gia sơn trang là tình nghi lớn nhất hiện nay.
Nhưng mà, thông thường tử sĩ khi dùng thuốc độc đều dùng kịch độc để chết ngay lập tức. Độc tính của mật chim công tuy mạnh, nhưng phải mất một khắc[2] đồng hồ mới phát độc mà chết. Phương thức như thế hình như chưa chuyên tâm lắm, không loại trừ khả năng có người dự tính dùng chiếc khăn gấm đen này giá họa cho Hàn gia.
[2] Một khắc = 15 phút = 1/8 canh giờ.Lộ Ánh Tịch trầm tư suy nghĩ, chợt nghe giọng nói trầm thấp đang tiến tới gần nàng.
“Hoàng hậu không cần bận tâm, việc này cứ giao cho Hình bộ xử lý.”
Nàng ngoảnh đầu nhìn lại, hoàng đế mang bộ mặt sảng khoái khỏe khoắn đang hiên ngang bước đến đây.
“Tham kiến Hoàng thượng!” Mọi người trong điện đồng thanh nói.
Lộ Ánh Tịch hơi cúi người, sau đó đến kế bên hoàng đế nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng thấy khỏe hơn chưa? Thần thiếp vừa cho Hoàng thượng uống thuốc giải cổ độc.”
Hoàng đế bình thản gật đầu, ánh mắt sâu lắng u tối, nhìn nàng một lúc, cũng không nói lời nào.
Trong Lòng Lộ Ánh Tịch lo sợ, chẵng lẽ hắn cố ý thử nàng? Nếu là vậy, vì sao hắn còn để nàng thuận lợi hạ độc với hắn?
Hoàng đế nhếch môi, ẩn chứa nụ cười châm biếm, kề sát tai nàng nói nhỏ: “Trẫm sơ ý, nên bị người ta ra tay ám hại.”
Lộ Ánh Tịch chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn, không nói nên lời.
Nhưng hoàng đế lại nói tiếp: “Trẫm cải trang tuần tra lần này, giữa đường bị đám người bổ vây, Trẫm nghi ngờ trong cung có nội gián.”
Lộ Ánh Tịch cụp mắt thở dài, âm thầm lấy lại bình tĩnh. Nàng tự chế giễu, hóa ra bị người ra tay ám hại trong lời hắn nói không phải chỉ nàng, nàng đúng là có tật giật mình. Từ lúc nào nàng lại nhân từ nương tay với hắn như thế? Lại còn có cảm giác áy náy?
Hoàng đế không nói nhiều, nhìn Thẩm Dịch và viên quan khám nghiệm, cất cao giọng nói: “Thích khách to gan lớn mật, dám lẻn vào cung Phượng Tê, Trẫm lệnh các ngươi cấp tốc điều tra ra tên đầu têu đứng phía sau.”
“Thần tuân chỉ.” Thẩm Dịch cung kính trả lời, ánh mắt bất giác liếc về phía Lộ Ánh Tịch. Lộ Ánh Tịch nhìn thẳng ánh mắt Thẩm Dịch, không khỏi cảm thấy quái lạ. Ánh mắt Thẩm Dịch mâu thuẫn cùng phức tạp, như vừa khinh thường nhưng lại tán thưởng, lại giống như đang đè nén tình cảm yêu thích kia xuống. Nàng tự dưng có một linh cảm mơ hồ, tên Thẩm Dịch này, có lẽ sẽ gây cho nàng không ít phiền toái.
Hoàng đế lại nói: “Trẫm muốn đến Thái y viện, Hoàng hậu đi cùng Trẫm.”
“Vâng, Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch vâng lời đáp, trong lòng lại có chút thấp thỏm không yên. Mặc dù nàng không sợ các ngự y khác có thể nhìn ra, nhưng sư phụ nhất định sẽ phát hiện hoàng đế trúng độc. Sư phụ không biết nàng ra tay hạ độc, ngộ nhỡ y buột miệng nói ra, nàng nên trả lời thế nào?