“Á…” Thiệu Diên Bình há hốc miệng, khiếp sợ vô cùng, hóa đá ngay tại chỗ. Trong nháy mắt mọi thứ lặng ngắt như tờ, mọi người ngơ ngác nhìn Dư Phụ Nhân và Đường Lệ Từ, kiếm này của Dư Phụ Nhân thế mà lại đâm trúng… Dù mọi người nghĩ nếu đổi lại là mình thì có dốc hết tinh thần chăm chú đề phòng vẫn tuyệt đối không tránh nổi kiếm này, nhưng Đường Lệ Từ lại bị Dư Phụ Nhân đâm một kiếm xuyên ngực, với võ công tài trí của y thì quả thực khiến người ta không sao tin nổi.
Máu tươi men theo tường chảy ròng ròng xuống đất, áo xanh khoác trên vai Đường Lệ Từ bay phất phơ, tuột xuống quá nửa. Tay phải y nâng lên, cái bát sứ đang bưng vậy mà không rơi xuống, vẫn nằm vững trên tay y. Trong bầu không khí im lặng chết chóc, Dư Phụ Nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Lệ Từ bằng ánh mắt mờ mịt, hai tay chầm chậm buông Thanh Lạc ra. Khóe môi Đường Lệ Từ khẽ cong lên, nở một nụ cười trong tầm mắt hoảng hốt của Dư Phụ Nhân. Hắn đảo đảo lùi lại mấy bước, ngơ ngoác nhìn Đường Lệ Từ vừa bị hắn ghim vào tường.
Máu tươi nhanh chóng thấm ướt áo trong màu trắng của Đường Lệ Từ, Thiệu Diên Bình chợt bừng tỉnh, hô to: “Đường… Đường công tử…” Mọi người ào ào chen lên, nhưng Đường Lệ Từ vẫn đứng thẳng không cần ai đỡ. Lưỡi kiếm còn nằm trong ngực y, chỉ cần hơi cựa quậy cũng làm vết thương thêm nặng. Thiệu Diên Bình đưa một tay ra nhưng cũng không dám đỡ y, chỉ gào lên mau mau gọi đại phu! Dư Phụ Nhân lảo đảo lùi ra khỏi đám đông, dù tận mắt chứng kiến cũng không dám tin mình thật sự giết Đường Lệ Từ! Mọi…mọi chuyện xảy ra ban nãy chỉ là ảo tưởng trong cơn cuồng loạn của hắn, không nên là thật…
Đường Lệ Từ đưa tay phải ra trước, Thiệu Diên Bình vội vàng đỡ lấy chiếc bát sứ trong tay y. Bên trong là nửa bát nước trong vắt, ngâm một viên thuốc hình tròn màu vàng nhạt mềm mịn, to chừng quả hạch đào, chưa bưng lên trước mặt đã ngửi được mùi thơm dịu nhẹ thanh nhã. Viên thuốc này chắc chắn là vật quan trọng, cho nên Đường Lệ Từ mới bưng nó không buông, Thiệu Diên Bình nghĩ đến đây liền hỏi: “Đây là thuốc trị thương à?”
Đường Lệ Từ khẽ mấp máy môi, rồi lại lắc đầu. Người bên cạnh tay chân luống cuống, y đưa tay lên điểm mấy huyệt đạo xung quanh vết thương của mình, lại trở tay rút xoẹt Thanh Lạc ra. Mọi người đồng loạt kêu lên, kiếm vừa rút, máu tươi cũng theo đó phun ra dữ dội. Thiệu Diên Bình vội vàng đặt bát sứ trong tay xuống rồi đỡ lấy y: “Làm sao giờ? Làm sao giờ? Dư Phụ Nhân ngươi thật là… thật là hoang đường…”
Bình thường chỉ có hắn bảo người khác phải “làm sao”, hôm nay đến lượt hắn hỏi người khác “làm thế nào” thì mọi người đều tái mặt, chỉ biết trố mắt nhìn nhau. Nếu Đường Lệ Từ mà chết thì đại cục giang hồ tiếp theo nên xử lý ra sao? Liễu Nhãn bị Thẩm Lang Hồn bắt đi rồi, Phủ Thúy chưa chết, Hồng Thiền Nương Tử chạy thoát, thuốc giải Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn còn chưa có, nếu Phong Lưu Điếm sống lại từ trong tro tàn thì phải làm sao? Huống hồ Đường Lệ Từ là nghĩa tử của quốc trượng, một khi phủ quốc trượng hỏi tội, Thiện Phong Đường phải ăn nói thế nào đây?
“Đóng cửa viện lại..” Đường Lệ Từ ho khan vài tiếng rồi thì thào: “Viết tên… tất cả những người ở đây vào sổ… khụ..”
Thiệu Diên Bình đầu óc đang rối tung rối mù chợt bừng tỉnh: “Đúng rồi đúng rồi, mang giấy bút lại đây, ghi lại tên của tất cả mọi người. Chuyện hôm nay tuyệt đối không được lan truyền ra ngoài, nếu lộ ra thì nội gián của Thiện Phong Đường nằm ngay trong số chúng ta.”
Giấy bút lập tức được dâng lên, trong cảnh hỗn loạn, có người chỉ huy xếp thành hàng, từng người một viết tên họ xuống. Khóe môi Đường Lệ Từ khẽ cong lên, Dư Phụ Nhân nhìn y không chớp mắt, trong tâm trí hỗn loạn của hắn chỉ cảm thấy đó là một nụ cười như có như không, y đang cười cái gì? Y đang cười thật sao? Hay chẳng qua… chỉ là tập mãi thành quen? Tập trung nhìn kỹ lại, đầu óc dần dần tỉnh táo, hắn nhận ra Đường Lệ Từ rõ ràng bị thương ở ngực nhưng tay lại đè lên bụng, thế là sao?
Trong lúc mọi người ghi lại tên thì Thiệu Diên Bình bế Đường Lệ Từ lên, vội vã trở về phòng y. Phổ Châu nhìn chăm chú vào chiếc bát sứ dưới đất rồi nhấc nó lên, sải bước theo sau.
Phòng Đường Lệ Từ vẫn yên tĩnh như xưa, thi thoảng vọng ra tiếng trẻ con cười đùa. Thiệu Diên Bình bế người vào trong phòng, chỉ thấy một cô gái khoác áo xanh ngồi dựa trên giường, Phụng Phụng đang bò trên người cô gái kia cười ê a. Bỗng dưng Thiệu Diên Bình bế Đường Lệ Từ máu me đầm đìa đi vào, cô gái kia thét lên một tiếng kinh hãi, lảo đảo bước từ trên giường xuống. Phụng Phụng dẩu mỏ, đôi mắt đang cười đổi sang ầng ậng nước, òa lên khóc rất to.
Thiệu Diên Bình lòng như lửa đốt, không kịp bận tâm đến cảm nhận của những người trong phòng, vội vàng đặt Đường Lệ Từ lên giường, xé vạt áo trước ngực y, để lộ vết thương do Thanh Lạc gây ra. Kiếm Thanh Lạc mỏng manh, đâm xuyên qua người để lại vết thương không lớn, máu tươi sau khi phun ra ào ào cũng đã ngưng lại. Thiệu Diên Bình thoa thuốc trị thương cho Đường Lệ Từ, trong lòng rối như tơ vò, vết thương nặng như thế liệu có chữa được không?
Phổ Châu cũng nối gót bước vào trong phòng, đưa bát sứ trắng kia ra trước mặt cô gái áo xanh. Tây Phương Đào đứng ở cửa dịu dàng nói: “Bát sứ này tên là Tẩy Cấu, bất kỳ thứ nước sạch nào rót vào bát đều hóa thành nước tinh khiết không vương bụi trần, thế gian khó gặp, dùng để pha trà ủ rượu đều là tuyệt hảo, dùng để uống thuốc cũng thế. Viên thuốc màu vàng trong bát trông rất giống Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm, là thuốc hay dùng để bồi dưỡng căn cơ, cô nương hãy uống đi, đừng phí hoài ý tốt của Đường công tử.” Chỉ là một chiếc bát sứ trắng bình thường và một viên thuốc, Tây Phương Đào lại có thể nhìn thấu công dụng kỳ diệu của nó, quả nhiên là hiểu biết hơn người.
Thiệu Diên Bình nghe nói nó là Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm thì chợt bừng tỉnh: “Thuốc này có còn nữa không?”
Tây Phương Đào chậm rãi lắc đầu: “Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm điều khí dưỡng tức, là một phương thuốc điều trị lâu dài, có tác dụng chữa trị nội thương. Mà nhát kiếm trên ngực Đường công tử là ngoại thương, cần thuốc chữa ngoại thương thượng hạng khác.”
Cô gái áo xanh nhận lấy bát sứ, trong mắt thấp thoáng vẻ buồn bã: “Sao… sao y lại bị thương?” Sau cơn khiếp sợ, nàng đã không còn hoảng hốt nữa, lúc hỏi câu này đã tương đối bình tĩnh rồi.
Thiệu Diên Bình cười khổ: “Chuyện này… đều là hiểu lầm thôi. Đúng rồi, thượng sư Phổ Châu, Đào cô nương, hai vị để mắt đến Dư hiền điệt giúp ta. Độc thương của hắn vừa giải, lại gây ra họa lớn thế này chắc trong lòng cũng không dễ chịu, hãy thay ta khuyên nhủ hắn.”
Phổ Châu chắp tay thi lễ, chậm rãi rời đi cùng Tây Phương Đào.